9 năm sau vụ 11/9, ký ức không phai nhòa | ||||||
---|---|---|---|---|---|---|
Thứ Bảy, 11/09/2010 --- cập nhật 10:34 GMT+7 | ||||||
Deena Burnett nhớ như in cuộc gọi của chồng mình trên chuyến bay mang số hiệu 93 – chiếc máy bay mà bọn không tặc bắt cóc để định lao vào Nhà Trắng trong một loạt những cuộc khủng bố ngày 11/9. Tuy nhiên, sự bình tĩnh và quả cảm của các hành khách, trong đó có Tom – chồng cô – đã ngăn một bi kịch thảm khốc hơn, dù tất cả không còn ai sống sót. Tôi tỉnh dậy vào khoảng 6 giờ sáng. Đó là ngày đầu tiên đi mẫu giáo của Anna, con gái út của chúng tôi. Vì thế con bé rất háo hức. Tôi bật vô tuyến thì đột ngột ngay lúc đó là hình ảnh chiếc máy bay đâm sầm vào tòa tháp của Trung tâm Thương mại thế giới. Vài phút sau, một chiếc máy bay khác cũng làm như vậy. Giống như tất cả mọi người, tôi cảm thấy bị sốc và kinh hoàng trước cảnh tượng đó. Bất chợt, tôi giật mình nghĩ về Tom. Anh ấy đang ở New York. Sáng nay chồng tôi sẽ lên máy bay từ New York tới San Francisco. Tôi cầu Chúa rằng anh Tom đã an toàn ra khỏi thành phố New York. Mẹ tôi gọi, rồi mẹ chồng tôi. Cả hai đều hỏi về Tom. Ngay lúc đó, điện thoại di động của chồng tôi đổ chuông. Đó là Tom! - Con sẽ gọi lại cho mẹ sau, anh không sao chứ, Tom? - Không, anh không sao, anh đang ở trên một chiếc máy bay bị không tặc. Chuyến bay số hiệu 93, hãng United Airlines, từ New York tới San Francisco. Bọn không tặc đang tìm cách đột nhập vào buồng lái. Chúng nó đã đâm chết một người đàn ông. Anh nghĩ chúng nó có một quả bom và một khẩu súng ngắn. Anh cần em gọi cho cảnh sát ngay lập tức. Chồng tôi lập tức cúp máy.
Tôi vẫn nhớ là lúc đó tôi đã đứng chết điếng, không thể cử động được trong vài phút. Một cảm giác hoảng loạn và rùng rợn lan bò bên trong mình. Nhưng tôi trấn tĩnh rằng mình không thể hoảng loạn nữa, 3 con gái của chúng tôi, Halley và Madison, hai chị em sinh đôi lên 5 tuổi và Anna Clare, 3 tuổi đang đứng cạnh tôi. Chúng đang giật giật vào chiếc váy mà tôi đang mặc, đòi nói chuyện với cha chúng. Trên màn ảnh tivi vẫn là tin tức hiện trường Trung tâm Thương mại thế giới. Tôi phải gọi cho ai nếu có một vụ không tặc? Khi đã bứt khỏi tâm trạng bàng hoàng, tôi cuống cuồng hành động. Tôi tưởng như không gì có thể dừng mình lại được. Một nguồn năng lượng đột ngột dâng trào bên trong. Tôi dở tung cuốn danh bạ, vừa nghĩ: Phải gọi cho ai? Phải gọi cho ai bây giờ? Rôi tôi quăng cả quyển danh bạ dày cộp và bấm 911. Tôi nói chuyện với người trực tổng đài, rồi tới phòng cảnh sát, họ chuyển máy tới Quận trưởng cảnh sát. Rồi ngược về phòng cảnh sát, cuối cùng lên tới Cục điều tra liên bang FBI. Tôi cố gắng hết sức bình tĩnh và kể lại tận tường, rành rọt, chính xác những thông tin mà chồng tôi nói. Tôi không muốn làm bọn trẻ sợ và tôi muốn nói thật chính xác từng từ một. Bởi tôi nhận thức rằng chồng tôi đang gặp nguy hiểm. Anh ấy đang cần tôi, cần sự giúp đỡ của tôi. Nhân viên FBI hỏi: - Ý bà muốn nói là có một chiếc máy bay thứ ba bị không tặc? - Đúng rồi. Ngay sau khi tôi thấy 2 chiếc may bay đâm vào Trung tâm Thương mại thế giới thì chồng tôi gọi. Tôi đang nói chuyện với FBI thì điện thoại reo. Tom! Tôi vội vàng bảo người nhân viên FBI chờ máy. Lần này Tom hỏi tôi rất nhiều, về Trung tâm Thương mại thế giới: - Có bao nhiêu chiếc máy bay đã đâm hả em? Tivi có nói ai tổ chức vụ không tặc không? Bọn chúng muốn gì? Em có biết chúng bắt cóc máy bay từ đâu không? Chúng tôi cố sức nói chuyện thật bình tĩnh. Tôi đã từng phục vụ trên máy bay. Qua lời chồng tôi kể, tôi cảm thấy như có thể nhìn thấy bên trong cabin máy bay. Tôi biết chồng tôi đang ở đâu.
Sau cùng anh ấy thốt lên: “Ôi Chúa ơi! Đó là một vụ tấn công tự sát”. Tôi biết rằng chồng tôi đang chuẩn bị làm một điều gì đó liên quan tới bọn không tặc vì đó là cách duy nhất để cố gắng phải giải quyết vấn đề. Tôi biết chồng tôi đang rất bình tĩnh. Trong cuộc gọi thứ ba, chồng tôi nói rằng anh đang đứng cùng mọi người lên kế hoạch tấn công bọn không tặc: - Chúng nó đang bạn bạc về kế hoạch lao máy bay vào một nơi nào đó. Không thể để thế này. Anh và mọi người sẽ phải làm một cái gì đó thôi. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy trên tivi, lại một chiếc máy bay nữa lao vào Lầu Năm Góc. Cuộc gọi cuối cùng, chồng tôi hỏi tôi về các con, và về cha mẹ. Tôi nói với Tom rằng bọn trẻ đang rất muốn nói chuyện với bố: - Bảo với các con, anh sẽ nói chuyện với các con sau. - Các con đang ăn sáng. Bố mẹ cũng biết anh đang ở trên máy bay bị không tặc. Các chị Martha và Mary đang trên đường tới chỗ mẹ. Em phải làm gì đây? - Cầu nguyện đi Deena, cầu nguyện đi! - Vâng! Tôi nhắc đi nhắc lại với chồng tôi rằng tôi yêu anh ấy. Chồng tôi an ủi, không có gì phải lo lắng cả. Mọi thứ sẽ ổn thôi: “Em yêu! Anh sẽ về nhà ăn tối. Có thể anh về muộn, nhưng anh sẽ về!”. Chồng tôi nói rằng họ đang chờ tới khi máy bay bay qua vùng nông thôn, họ sẽ tìm cách cướp lại máy bay. Sau đó, cả hai vợ chồng tôi đều im lặng chờ đợi. Hai chiếc điện thoại vẫn kết nối với nhau. Cũng không cần phải nói thêm gì. Chúng tôi không muốn ngắt máy, vì cả hai đều biết đây có thể là lần cuối cùng. Tôi cảm nhận thấy rõ, tôi yêu chồng tôi biết nhường nào, và tôi tin rằng chồng tôi cũng đang gửi tình yêu qua chiếc điện thoại, dù không nói một lời. Lời cuối cùng, Tom nói: “Anh chuẩn bị đây…” Tom không nói tạm biệt … Anh ấy không muốn nói tạm biệt. Chồng tôi không muốn tin và không cho phép tôi tin rằng đây có thể là sự kết thúc. Tất nhiên chúng ta không bao giờ biết chắc chắn chuyện gì đã xảy ra tiếp theo đó. Nhưng tôi biết rằng Tom biết số phận của nhiều người khác nằm trong tay những hành khách trên máy bay, trong đó có chồng tôi. Và anh ấy có thể cùng với những người xa lạ cùng đi trên chuyến bay số 93 làm một điều gì đó để bi kịch khác đi. Nếu chiếc máy bay đâm vào Nhà Trắng, như bọn khủng bố lên kế hoạch … Sau đó Tom cúp máy, tôi đã cầm chắc chiếc điện thoại trong nhiều giờ. Tôi cứ nghĩ, chồng tôi sẽ gọi lại, dù chỉ một lần nữa thôi … Theo Tuổi Trẻ Thủ Đô | ||||||
Saturday, September 11, 2010
Nhân kỷ niệm ngày 11/9 _ Đọc một câu chuyện cảm động
Subscribe to:
Posts (Atom)