- Đô Thành: Tức Trường An (kinh đô nhà Đường)
Showing posts with label My diary. Show all posts
Showing posts with label My diary. Show all posts
Monday, March 7, 2011
Hòai cổ!
Saturday, March 5, 2011
Nữa ly nước
Bạn thấy gì trong 1/2 ly nước?

Hãy nhìn theo cách là bạn "CÓ / CÒN" nữa ly nước chứ không phải bạn đã mất đi nữa ly. Hãy nhìn nó như 'nữa ly nước đầy'.
Hãy nhìn đời lạc quan để sống!
Lượm lặt

Hãy nhìn theo cách là bạn "CÓ / CÒN" nữa ly nước chứ không phải bạn đã mất đi nữa ly. Hãy nhìn nó như 'nữa ly nước đầy'.
Hãy nhìn đời lạc quan để sống!
Lượm lặt
Tuesday, March 1, 2011
Gã hành khất và hai người thầy giáo

Ông giáo Hùng gặp gã hành khất ấy ở một trạm bán xăng. Gã di chuyển bằng cách bò lết với cái chân khoèo và một cánh tay áo lắt lay. Nhìn gã, ông giáo Hùng giật mình. Hình như đã một lần ông gặp. à, phải rồi...
Lần ấy, trong con hẻm vắng, ông thấy gã đang bò lết bỗng đứng dựng dậy, thò cái tay tưởng là cụt ra đếm tiền. Hóa ra hàng ngày hắn giả bộ tàn tật. Lần gặp này, hắn không nhận ra ông nên vẫn thò cánh tay còn lại cầm ngửa cái mũ phớt ra xin tiền. Vào trường hợp khác, ông đã cho hắn một cái bạt tai. Nhưng hôm nay, ông lại không, lại nở một nụ cười nhân từ, móc túi bố thí cho hắn tờ giấy bạc 20.000 đồng. Rồi ông lại cho tiếp hắn 20.000 đồng nữa và bảo :
- Anh dùng tiền này để thuê xe nhờ họ chở đến nhà một ông bạn tôi, ông ấy giàu có và thương người lắm. Anh nhờ cậy được đấy.
Ông xé cuốn sổ tay viết ra cái địa chỉ người bạn ấy, Không quên viết thêm cái địa chỉ của ông.
- Cháu đến để cám ơn ông.
Ông dắt hắn vào nhà, ân cần hỏi han:
- Tìm được nhà ông bạn tôi chứ?
- Dạ, được.
- Ông ấy có cho anh gì không?
- Dạ nhiều, về tiền thì cho những một trăm ngàn đồng, nhưng cháu không dám nhận, cháu chỉ nhận?
- Nhận gì?
- Một sự dạy dỗ.
- Một sự dạy dỗ?- Ông giáo Hùng nhắc lại.
- Vâng, đúng như thế. Ông ấy tàn phế, liệt cả hai tay, vậy mà với đôi bàn chân còn lại, ông ấy đã làm nên tất cả. Sự nghiệp, tiền bạc? Trong khi cháu thì?
Nói xong, anh ta đứng thẳng dậy, chìa cả hai cánh tay, trong đó có cái tay bao ngày qua cứ bị oan uổng cột chặt vào tấm thân lực lưỡng của gã, để đón ly trà nóng từ tay ông giáo Hùng.
Sau khi gã ra về, ông giáo Hùng nhấc máy điện thoại lên:
- A lô! Thầy Nguyễn Ngọc Ký đấy phải không? Vâng, từ nhà thầy, anh ta vừa mới đến đây, và gửi lời cảm ơn thầy!
Sưu tầm
Điều kỳ diệu từ cách nhìn cuộc sống
Nhận được từ một email của một người bạn:
Dù đã sẵn sàng hay còn chưa chuẩn bị, nhưng rồi một ngày kia, chúng ta cũng phải chia tay thế giới này. Sẽ chẳng còn ánh mặt trời chói chang chào đón, sẽ chẳng còn một ngày mới bắt đầu bằng giọt nắng trong vắt của buổi bình minh. Sẽ không còn nữa những ngày xuân hiền hòa, ấm áp.
Tiền bạc, danh vọng, quyền lực,… tất cả với ta cuối cùng cũng sẽ trở thành vô nghĩa. Còn ý nghĩa chăng là những gì ta tạo ra đối với thế giới này. Vậy điều gì là thật sự quan trọng lưu lại dấu ấn của ta trong cuộc sống?
Quan trọng không phải là những thứ bạn mang theo bên mình, mà là những gì bạn đã đóng góp.
Quan trọng không phải là những thứ bạn nhận được mà là những gì bạn đã cho đi.
Quan trọng không phải là những thành công bạn đã có được trong đời, mà là ý nghĩa thật sự của chúng.
Quan trọng không phải là những thứ bạn học được, mà là những gì bạn đã truyền lại cho người khác.
Quan trọng không còn là năng lực của bạn, mà là tính cách, là những gì bạn cư xử với mọi người xung quanh.
Quan trọng là những khoảnh khắc bạn khắc ghi trong long người khác khi cùng chia sẻ với họ những lo âu, phiền muộn, khi bạn an ủi và làm yên lòng họ bằng cách riêng của mình, hay chỉ đơn giản là một cái nắm tay, đỡ cho một người khỏi ngã.
Quan trọng không chỉ là những ký ức, mà phải là ký ức về những người đã yêu thương bạn.
Quan trọng đâu chỉ là bạn sẽ được mọi người nhớ đến trong bao lâu, mà là họ nhớ gì về bạn.
Quan trọng không phải là bạn quen biết thật nhiều người, mà là bao nhiêu người sẽ đau xót khi mất bạn trong đời.
Saturday, February 26, 2011
Nhớ cố hương
Tĩnh Dạ Tứ
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương
Lý Bạch
Dịch thơ:
Xúc Cảm Đêm Trăng
Đầu giường trăng tỏ rạng
Đất trắng ngỡ như sương
Đất trắng ngỡ như sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương
Tuesday, February 22, 2011
Góp nhặt những tấm lòng
Nhớ Mẹ
Dưới quê học hành khó khăn nên mới lớp 2, thằng Út đã được gởi lên thành phố ở với chị Hai.
Lâu lắm mẹ mới ra thăm. Lần nào chị Hai cũng cằn nhằn vì mẹ cứ nhai trầu bỏm bẻm suốt ngày, lại vứt bã trầu lung tung. Lần nào cũng vậy.
Đưa mẹ ra bến xe về quê xong, chị Hai về thấy nhà vắng ngắt. Tìm mãi mới thấy thằng Út đứng khóc sau kẹt cửa, tay cầm mấy cái bã trầu khô.
An Hạ
Lâu lắm mẹ mới ra thăm. Lần nào chị Hai cũng cằn nhằn vì mẹ cứ nhai trầu bỏm bẻm suốt ngày, lại vứt bã trầu lung tung. Lần nào cũng vậy.
Đưa mẹ ra bến xe về quê xong, chị Hai về thấy nhà vắng ngắt. Tìm mãi mới thấy thằng Út đứng khóc sau kẹt cửa, tay cầm mấy cái bã trầu khô.
An Hạ
Euro
Euro lần trước nhằm lúc má đang bệnh.
Nhà có mỗi cái ti vi là đáng giá, ba đem cầm để thuốc thang cho má. Hễ đến giờ , ba vừa lo canh thuốc vừa lắng nghe tiếng bình luận câu được câu mất ở ti vi nhà hàng xóm.
Nhưng một năm sau, ba lại ra đi trước má.
Euro lần này, tuy không hiểu thế nào là bóng đá nhưng đêm nào cũng vậy, đến giờ má lại thức mở ti vi và ngồi khóc một mình ...
Đặng Quang Vinh
Euro lần trước nhằm lúc má đang bệnh.
Nhà có mỗi cái ti vi là đáng giá, ba đem cầm để thuốc thang cho má. Hễ đến giờ , ba vừa lo canh thuốc vừa lắng nghe tiếng bình luận câu được câu mất ở ti vi nhà hàng xóm.
Nhưng một năm sau, ba lại ra đi trước má.
Euro lần này, tuy không hiểu thế nào là bóng đá nhưng đêm nào cũng vậy, đến giờ má lại thức mở ti vi và ngồi khóc một mình ...
Đặng Quang Vinh
Nỗi Niềm Cái điệp khúc ấy má tôi nhắc hoài mỗi khi soạn tủ:
- Ba con không thích má cho ai quần áo cũ. Ổng nói: "Thà cho họ một số tiền, anh không thích hương áo em lại đưa cho người khác mặc."
Giờ, hương xưa còn giữ lại, người xưa đã đi xa...
Chiều nay, má đẩy sang tôi mớ quần áo cũ. Tôi chọn một bộ cho chị bán cơm ở vỉa hè, để rồi sau đó bao lần phải ngoảnh mặt đi mỗi khi thấy chị ấy tất tả ngược xuôi trên hè phố trong thấp thoáng bóng dáng của má tôi.
Kim Thúy
Tính Cách
Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi...
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn.
- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi...
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
Nguyễn Thị Hoài Thanh
- Ba con không thích má cho ai quần áo cũ. Ổng nói: "Thà cho họ một số tiền, anh không thích hương áo em lại đưa cho người khác mặc."
Giờ, hương xưa còn giữ lại, người xưa đã đi xa...
Chiều nay, má đẩy sang tôi mớ quần áo cũ. Tôi chọn một bộ cho chị bán cơm ở vỉa hè, để rồi sau đó bao lần phải ngoảnh mặt đi mỗi khi thấy chị ấy tất tả ngược xuôi trên hè phố trong thấp thoáng bóng dáng của má tôi.
Kim Thúy
Tính Cách
Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi...
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn.
- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi...
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
Nguyễn Thị Hoài Thanh
Mùa thi
Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
- Con làm bài tốt không?
Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
- Ba con có đến không?
Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa hai mươi mét bảo:
- Ổng ở đằng kia, tao biểu đến, ổng không chịu.
Võ Thành An
- Con làm bài tốt không?
Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
- Ba con có đến không?
Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa hai mươi mét bảo:
- Ổng ở đằng kia, tao biểu đến, ổng không chịu.
Võ Thành An
Giỗ Ông

- Mười bốn, lớn rồi, nên tự lập.
Anh em nó dắt díu nhau tha hương, lên thành phố sống ở dưới gầm cầu.
Trưa, phụ hồ về mệt, đói, giở nồi cơm, nhão như cháo, nó mắng:
- Đồ hư.
Con em mếu máo:
- Em nấu để giỗ ông.
Nó ngẩn người, chợt nhớ hôm nay tròn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão. Thế mà...
Ôm em vào lòng, nó gọi trong nước mắt:
- Ông ơi!
Lê Nguyên Vũ
Con Gái

Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa:
- Con gái là con người ta.
Mẹ gục đầu nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với Ngoại. Mẹ cũng là con gái…
Lữ Gia
Lòng Mẹ
Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được suất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải thiên đường, Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe mẹ nói:
- Dối mẹ làm gì. Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!
- Dối mẹ làm gì. Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con!
Thursday, January 27, 2011
The impact of your anger to others

There once was a little boy who had a bad temper. His father gave him a bag of nails and told him that every time he lost his temper, he must hammer a nail into the fence.
The first day the boy had driven 37 nails into the fence. Over the next few weeks as he learned to control his anger, the number of nails hammered daily, gradually dwindled down. He discovered it was easier to hold his temper than to drive those nails into the fence.
Finally the day came when the boy didn’t lose his temper at all. He told his father about it and the father suggested that the boy now pull out one nail for each day that he was able to hold his temper. The days passed and the young boy was finally able to tell his father that all the nails were gone. The father took his son by the hand and led him to the fence. He said “you have done well, my son, but look at the holes in the fence. The fence will never be the same. When you say things in anger, they leave a scar just like this one.” You can put a knife in a man and draw it out. It won’t matter how many times you say I’m sorry, the wound is still there. Make sure you control your temper the next time you are tempted to say something you will regret later.

VẾT THƯƠNG
Một cậu bé có tính xấu là rất hay nổi nóng. Một hôm cha cậu bé đưa cho cậu một túi đinh và nói với cậu bé rằng mỗi khi cậu nổi nóng thì hãy chạy ra đằng sau nhà đóng một cái đinh lên hàng rào gỗ.
Ngày đầu tiên, cậu bé đã đóng 37 cái đinh lên hàng rào. Nhưng sau vài tuần cậu bé đã tập kiềm chế cơn giận của mình và số lượng đinh cậu đóng lên hàng rào mỗi ngày một ít đi. Cậu nhận thấy rằng kiềm chế cơn giận của mình thì dễ hơn là phải đóng cây đinh lên hàng rào.

Một ngày kia, cậu đã không nổi giận một lần nào suốt cả ngày. Cậu nói với cha và ông bảo cậu hãy nhổ một cái đinh ra khỏi hàng rào mỗi một ngày mà cậu không hề nổi giận với ai dù chỉ một lần.
Ngày lại ngày trôi qua, rồi cũng đến một bữa cậu bé tìm cha mình báo rằng đã không còn một cái đinh nào trên hàng rào nữa. Cha cậu đã cùng cậu đến bên hàng rào. Ở đó ông nói với cậu rằng "Con đã làm rất tốt, nhưng hãy nhìn những lỗ đinh trên hàng rào. Hàng rào đã không thể giống như xưa nữa rồi. Nếu con nói điều gì trong cơn giận dữ, những lời nói đó cũng giống như những lỗ đinh này, để lại những vết sẹo trong lòng người khác. Dù sau đó con có nói xin lỗi bao nhiêu lần đi nữa, vết thương đó vẫn còn ở lại. Vết thương tinh thần cũng đau đớn như những vết thương thể xác vậy. Những người xung quanh ta, bạn bè ta là những viên đá quý. Họ giúp con cười và giúp con trong mọi chuyện. Họ nghe con nói khi con gặp khó khăn, cổ vũ con và luôn sẵn sàng mở rộng tấm lòng mình cho con. Hãy nhớ lấy lời cha..."
From Internet
Friday, January 14, 2011
Trái Tim Hòan Hảo

Có một chàng thanh niên đứng giữa thị trấn và tuyên bố mình có trái tim đẹp nhất vì chẳng hề có một tì vết hay rạn nứt nào. Đám đông đều đồng ý đó là trái tim đẹp nhất mà họ từng thấy.
Bỗng một cụ già xuất hiện và nói: "Trái tim của anh không đẹp bằng trái tim tôi!". Chàng trai cùng đám đông ngắm nhìn trái tim của cụ. Nó đang đập mạnh mẽ nhưng đầy những vết sẹo. Có những phần của tim đã bị lấy ra và những mảnh tim khác được đắp vào nhưng không vừa khít nên tạo một bề ngoài sần sùi, lởm chởm; có cả những đường rãnh khuyết vào mà không hề có mảnh tim nào trám thay thế.
Chàng trai cười nói: Chắc là cụ nói đùa! Trái tim của tôi hoàn hảo, còn của cụ chỉ là những mảnh chắp vá đầy sẹo và vết cắt.
Mỗi vết cắt trong trái tim tôi tượng trưng cho một người mà tôi yêu, không chỉ là những cô gái mà còn là cha mẹ, anh chị, bạn bè... Tôi xé một mẩu tim mình trao cho họ, thường thì họ cũng sẽ trao lại một mẩu tim của họ để tôi đắp vào nơi vừa xé ra. Thế nhưng những mẩu tim chẳng hoàn toàn giống nhau, mẩu tim của cha mẹ trao cho tôi lớn hơn mẩu tôi trao lại họ. Ngược lại, mẩu tim của tôi trao cho con cái tôi, những người thân, bạn bè tôi và khi nhận lại mẩu tim từ họ là không bằng nhau nên chúng tạo ra những nếp sần sùi mà tôi luôn yêu mến vì chúng nhắc nhở đến tình yêu mà tôi đã chia sẻ. Thỉnh thoảng tôi trao mẩu tim của mình nhưng không hề được nhận lại gì, chúng tạo nên những vết khuyết. Tình yêu đôi lúc chẳng cần sự đền đáp qua lại. Dù những vết khuyết đó thật đau đớn nhưng tôi vẫn luôn hy vọng một ngày nào đó họ sẽ trao lại cho tôi mẩu tim của họ, lấp đầy khoảng trống mà tôi luôn chờ đợi.
Chàng trai đứng yên với giọt nước mắt lăn trên má. Anh bước tới, xé một mẩu từ trái tim hoàn hảo của mình và trao cho cụ già. Cụ già cũng xé một mẩu từ trái tim đầy vết tích của cụ trao cho chàng trai. Chúng vừa nhưng không hoàn toàn khớp nhau, tạo nên một đường lởm chởm trên trái tim chàng trai. Trái tim của anh không còn hoàn hảo nhưng lại đẹp hơn bao giờ hết vì tình yêu từ trái tim của cụ già đã chảy trong tim anh...
Sưu tầm
Thursday, January 6, 2011
Hãy từ bi, hỉ xả, vô ngã, vị tha...
"Đời là dòng xoáy bất tận, là cuộc chiến giữa tình yêu thương và lòng thù hận, giữa trí thông minh và thủ đoạn, giữa sự giả tạo và lòng ăn năn hối tiếc, mà trong đó kẻ chiến thắng cũng có thể là kẻ chiến bại. Chỉ có yêu thương và tha thứ mới tồn tại mãi mãi. Đạo đức là cái càng cho càng nhận được nhiều."
- sưu tầm-
- sưu tầm-
Tuesday, January 4, 2011
Tâm
Cuộc đời này ngắn ngủi biết bao, yên thương nhau còn không đủ, sao người ta lại làm đau lòng người khác làm chi nhỉ và nhất là làm đau chính những người bên cạnh mình???
Monday, January 3, 2011
Đồng tiền có 2 mặt và con người cũng thế!

Vẫn biết rằng mọi sự vật trên đời này đều có 2 mặt nhưng cuộc đời này sẽ tốt đẹp biết bao nếu con người luôn đối xử với nhau bằng chân tình nhỉ. Sẽ không còn những giả dối giả tạo,...

Wednesday, December 8, 2010
My Supervisor
Hôm nay tự nhiên thấy thương J. ghê! Dáng gầy nhom, người khẳng khiu nhưng hết lòng vì tụi sinh viên.
Hôm qua mưa lớn, nước ngập cả building. Office của Sup. bị cấm vào, 'trò' loay hoay mãi mới kiếm được Cô. Hai Cô trò đành 'mượn tạm' phòng khác để 'đàm đạo.
Khuyến khích, động viên, gợi mở,....
Về nhà rồi mà vẫn rất nhớ nụ cười hiền từ của Cô. Thương Cô nhiều lắm.
Hôm qua mưa lớn, nước ngập cả building. Office của Sup. bị cấm vào, 'trò' loay hoay mãi mới kiếm được Cô. Hai Cô trò đành 'mượn tạm' phòng khác để 'đàm đạo.
Khuyến khích, động viên, gợi mở,....
Về nhà rồi mà vẫn rất nhớ nụ cười hiền từ của Cô. Thương Cô nhiều lắm.
![]() |
TESOL Researchers Group (TRG) |
Tuesday, December 7, 2010
Wednesday, November 24, 2010
"Powernap"
I learned this new word to the way to Melbourne a couple of weeks ago. It means: "A short sleep taken in the daytime in order to refresh a person and generally terminated before deep sleep begins so as not to leave the sleeper drowsy."
Drivers can take power nap in the powernap areas.
Ref.
http://en.wiktionary.org/wiki/power_nap
Olinda, after 2 years
I went to Melbourne with my Uncle & Aunt for 4 days from 11-14, Nov. It took us more about 10 hours for driving more than 700 km from Adelaide.
The trip was really tiring but I enjoyed it. I had a chance to see Olinda again after 2 years. The first time I went there was in Sep., 2008. The scenery is still wonderful there.
The trip was really tiring but I enjoyed it. I had a chance to see Olinda again after 2 years. The first time I went there was in Sep., 2008. The scenery is still wonderful there.
Year 2008, behind holiday house |
Year 2010, @ the same place |
Sunday, October 17, 2010
Nói xấu người khác


Thursday, October 7, 2010
Like the flowing river....
Be like the flowing river,
Silent in the night.
Be not afraid of the dark,
If there are stars in the sky, reflect them back.
If there are clouds in the sky,
Remember, clouds, like the river, are water.
So, gladly reflect then too,
In your own tranquil depths.
-- Manual Banderia
Silent in the night.
Be not afraid of the dark,
If there are stars in the sky, reflect them back.
If there are clouds in the sky,
Remember, clouds, like the river, are water.
So, gladly reflect then too,
In your own tranquil depths.
-- Manual Banderia

Extracted from "Like the Flowing River" by Paulo Coelho
Story: "Genghis Khan and His Falcon"
One morning, the Mongol warrior, Genghis Khan, and his court went out hunting. His companions carried bows and arrows, but Genghis Khan carried on his arm his favourite falcon, which was better and surer than any arrow, because it could fly into the skies and see everything that a human beiong could not.
![[gengkhan.jpg]](https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgd6AguUQtPaUFjHnvy64-AX8TEpJTApLH5VXO8o_4L9XCniiKwGqWGXNzYMu__HjSvkS74TJGKKwAFD5ikPdyJG3D9xklvgApG-zXb6gMCURFU1pDiGX75awMCpVKgydx_euOV1Vb1aiLi/s1600/gengkhan.jpg)
However, despite the group’s enthusiastic efforts, they found nothing. Disappointed, Genghis Khan returned to the encampment and in order not to take out his frustration on his companions, he left the rest of the party and rode on alone. They had stayed in the forest for longer than expected, and Khan was desperately tired and thirsty. In the summer heat, all the streams had dried up, and he could find nothing to drink. Then, to his amazement, he saw a thread of water flowing from a rock just in front of him.
He removed the falcon from his arm, and took out the silver cup which he always carried with him. It was very slow to fill and, just as he was about to raise it to his lips, the falcon flew up, plucked the cup from his hands, and dashed it to the ground.
Genghis Khan was furious, but then the falcon was his favourite, and perhaps it, too, was thirsty. He picked up the cup, cleaned off the dirt, and filled it again. When the cup was only half-empty this time, the falcon again attacked it, spilling the water.
Genghis Khan adored his bird, but he knew that he could not, under any circumstances, allow such disrespect; someone might be watching this scene from afar and, later on, would tell his warriors that the great conqueror was incapable of taming a mere bird.
This time, he drew his sword, picked up the cup and refilled it, keeping one eye on the stream and the other on the falcon. As soon as he had enough water in the cup and was ready to drink, the falcon again took flight and flew towards him. Khan, with one thrust, pierced the bird’s breast.
The thread of water, however, had dried up; but Khan determined how to find something to drink, climbed the rock in search of the spring. To his surprise, there really was a pool of water and, in the middle of it, dead, lay one of the most poisonous snakes in the region. If he had drunk the water, he, too, would have died.

Khan returned to camp with the dead falcon in his arms. He ordered a gold figurine of the bird to be made and on one of the wings, he had engraved:
“Even when a friend does something you do not like, he continues to be your friend.”
And on the other wing, he had these words engraved:
“Any action committed in anger is an action doomed to failure.”

Monday, September 20, 2010
Writers' Circle

Joining Writers' Circle by Monica Behrend for the whole day today was really meaningful to me. Monica is a Research Education Adviser working with research students who are International and for whom English is an additional language (EAL). She is so friendly and helpful. I enjoyed her session a lot and forgot about taking the wrong bus, being lost and late ;). in the morning.
Subscribe to:
Posts (Atom)