Showing posts with label News. Show all posts
Showing posts with label News. Show all posts

Tuesday, February 22, 2011

Góp nhặt những tấm lòng

Nhớ Mẹ
Dưới quê học hành khó khăn nên mới lớp 2, thằng Út đã được gởi lên thành phố ở với chị Hai.
Lâu lắm mẹ mới ra thăm. Lần nào chị Hai cũng cằn nhằn vì mẹ cứ nhai trầu bỏm bẻm suốt ngày, lại vứt bã trầu lung tung. Lần nào cũng vậy.
Đưa mẹ ra bến xe về quê xong, chị Hai về thấy nhà vắng ngắt. Tìm mãi mới thấy thằng Út đứng khóc sau kẹt cửa, tay cầm mấy cái bã trầu khô.
An Hạ 
  



Euro
Euro lần trước nhằm lúc má đang bệnh.
Nhà có mỗi cái ti vi là đáng giá, ba đem cầm để thuốc thang cho má. Hễ đến giờ , ba vừa lo canh thuốc vừa lắng nghe tiếng bình luận câu được câu mất ở ti vi nhà hàng xóm.
Nhưng một năm sau, ba lại ra đi trước má.
Euro lần này, tuy không hiểu thế nào là bóng đá nhưng đêm nào cũng vậy, đến giờ má lại thức mở ti vi và ngồi khóc một mình ...
Đặng Quang Vinh 
 
Nỗi Niềm Cái điệp khúc ấy má tôi nhắc hoài mỗi khi soạn tủ:
- Ba con không thích má cho ai quần áo cũ. Ổng nói: "Thà cho họ một số tiền, anh không thích hương áo em lại đưa cho người khác mặc."
Giờ, hương xưa còn giữ lại, người xưa đã đi xa...
Chiều nay, má đẩy sang tôi mớ quần áo cũ. Tôi chọn một bộ cho chị bán cơm ở vỉa hè, để rồi sau đó bao lần phải ngoảnh mặt đi mỗi khi thấy chị ấy tất tả ngược xuôi trên hè phố trong thấp thoáng bóng dáng của má tôi.
Kim Thúy 

Tính Cách
Mẹ tôi buôn bán, chai lỳ trước cái cân cơm áo nhưng mẫn cảm trong nghệ thuật. Những nước mắt tình buồn phim ảnh, những sụt sùi số phận cải lương, bà đều hồn nhiên "ăn theo" một cách ngon lành. Có lần, cha tôi giỡn:
- Coi chừng trôi ti vi...
- Còn sách ông chưa viết ra đã hóa đá - Mẹ tôi trả miếng - Thế cũng mang danh nhà này, nhà nọ.
Một hôm, đang bữa ăn, bỗng nhiên mẹ tôi chạy vụt ra đường chận đường con bé bán trứng vịt lộn.
- Mày biến đâu tài thế. Hì! có chui xuống đất rồi cũng gặp tao - Bà vừa nói vừa giằng mủng trứng, đếm lấy trừ nợ.
- Dì ơi, cho con khất, mẹ con còn ốm!
- Nhà này cũng đang ốm đây - Mẹ tôi cười bù - Khỏi bẻm mép.
Con bé chưng hửng, lã chã nước mắt nhìn cải mủng không, rồi bưng lên, xiêu vẹo bước đi...
Cha tôi cám cảnh, quay mặt, rút mùi soa chấm mắt.
Lâu sau, ti vi phát vở kịch "Cô bé nghèo bán trứng bị xiết nợ". Lúc ấy, mẹ tôi lại khóc, còn cha tôi thì cười.
Nguyễn Thị Hoài Thanh

Mùa thi 
Ngày tôi thi tú tài, ba đạp xe hơn chục cây số, chờ tôi ngoài trường thi cả buổi, cốt để hỏi:
- Con làm bài tốt không?
Sợ ba nhọc lòng, tôi nói:
- Ba chờ ngoài này, có khi con lại lo, không làm bài được.
Buổi thi cuối, ra cổng không thấy ba, hỏi chú Bảy còi:
- Ba con có đến không?
Chú đưa tay chỉ cây bàng phía xa hai mươi mét bảo:
- Ổng ở đằng kia, tao biểu đến, ổng không chịu.
Võ Thành An

Giỗ Ông
Sớm mồ côi, từ nhỏ anh em nó sống cùng Nội trên rẻo đất còm của người chú. Năm ngoái, sau trận bão lớn ông Nội quy tiên. Chú lấy lại căn chòi, khuyên:
- Mười bốn, lớn rồi, nên tự lập.
Anh em nó dắt díu nhau tha hương, lên thành phố sống ở dưới gầm cầu.
Trưa, phụ hồ về mệt, đói, giở nồi cơm, nhão như cháo, nó mắng:
- Đồ hư.
Con em mếu máo:
- Em nấu để giỗ ông.
Nó ngẩn người, chợt nhớ hôm nay tròn năm, ngày ông mất. Hồi ở quê, thường ngày ông thích cơm nhão. Thế mà...
Ôm em vào lòng, nó gọi trong nước mắt:
- Ông ơi!
Lê Nguyên Vũ 

Con Gái
Ngoại hấp hối, cả nhà dắt díu nhau về quê thăm Ngoại. Ngoại mất. Từ thành phố, anh Ba đang dở mùa thi cũng vội về chịu tang.
Chị Hai lấy chồng quê ngoại, nhà cách có vài quãng đồng mà lại không về được. Bố chép miệng xót xa:
- Con gái là con người ta.
Mẹ gục đầu nức nở. Hơn hai mươi năm theo chồng xa xứ, đây mới là lần đầu tiên mẹ được về với Ngoại. Mẹ cũng là con gái…
Lữ Gia

Lòng Mẹ
Nhà nghèo, chạy vạy mãi mới được suất hợp tác lao động, Thanh coi đó như cách duy nhất để giúp đỡ gia đình. Nhưng ảo mộng chóng tan, xứ người chẳng phải thiên đường, Thanh chỉ còn biết làm quần quật và dành dụm từng đồng. Để nhà khỏi buồn, trong thư Thanh tô vẽ về một cuộc sống chỉ có trong mơ.
Ngày về, mọi người mừng rỡ nhận quà, Thanh lại tiếp tục nói về cuộc sống trong mơ.
Đêm. Chỉ còn mẹ. Hết nắn tay nắn chân Thanh rồi mẹ lại sụt sùi. Thanh nghẹn ngào khi nghe mẹ nói:
- Dối mẹ làm gì. Giơ xương thế kia thì làm sao mà sung sướng được hở con! 

Wednesday, February 2, 2011

Mưu sinh trong đêm giao thừa Sài Gòn

Ngồi bệt trong dòng chân người trải Hội hoa xuân và xem pháo hoa trong đêm giao thừa ở Sài Gòn, cụ Lành (80 tuổi) giơ xấp vé số chờ người mua. Cùng thân phận là hai cậu bé bán nước không biết hương vị Tết quê...

Trong đêm giao thừa những người cao tuổi thường sum vầy bên mái ấm gia đình cùng con cháu. Nhưng với cụ Lành (80 tuổi, quê Quãng Ngãi) thì không may mắn như thế. Vì phải mưu sinh nuôi sống bản thân mình mà cụ phải bán từng tờ vé số trong dòng người chơi xuân ở đường Hoa Nguyễn Huệ (quận 1, TP HCM).
Còn với hai anh em Lộc (12 tuổi) và Hải (10 tuổi) phải lặn lội theo cha mẹ từ Cà Mau kiếm sống bằng nghề bán nước suối trong đêm giao thừa. Đây là cái đêm giao thừa đầu tiên nơi đất khách lạ người của hai cậu bé. "Nhín các bạn trẻ khác được cha mẹ dắt đi chơi, em cũng ước ao...", Hải nói.
Bà lão tên Mến (68 tuổi), tóc đã bạc, chân tay đã yếu nhưng ngày ngày vẫn dìu đứa con trai đầu bị mù bước những bước nhọc nhằn xuống phố thổi sáo bán vé số mưu sinh.
Trong khi đó, Tuấn Anh thì Tết này không về Quảng Nam mà ở lại Sài Gòn làm thêm bằng nghề ảo thuật tại cửa hàng nước trên đường Nguyễn Huệ. Chỉ buổi mỗi đêm, cậu sinh viên này cũng kiếm thêm cho mình hơn 100 ngàn đồng.
Mỗi cánh bướm giá 20.000 đồng, anh Thành cho biết bán mỗi đêm khoảng vài chục cái, tiền lời cũng khoảng 200 ngàn đồng. Chính vì số tiền dễ kiếm của ngày Tết mà anh quyết định năm thứ hai không về Quãng Ngãi sum họp với vợ và hai con. Anh tận dụng những ngày Tết này để kiếm thêm ít tiền mua đồ gửi về quê sau.
Món ăn cá viên chiên trở nên sở thích của người đi chơi đêm. Đó là lý do mà anh Hải đã 5 năm không có đêm giao thừa cùng gia đình, sau khi lặn lội từ Bạc Liêu lên. Anh cho biết, sáng mùng 1 Tết, sau khi thu dọn đồ đạc, anh sẽ bắt xe về quê để chung vui gia đình 2 ngày sau đó tiếp tục trở lại để kiếm tiền.
Không được như mọi người có cái Tết bên cạnh người thân nhưng anh Nguyễn Văn Quang (Bình Định) cũng nở nụ cười thật tươi với xe bắp nướng của mình. Anh Quang cho biết, những ngày Tết người ta đi chơi đông nên dễ kiếm tiền. Số tiền có được ngày Tết từ đó anh sẽ gửi về quê cho cha mẹ nuôi 3 em nhỏ ăn học.
Hay chị Xinh là người dân tộc Chăm cho biết, cả 3 anh em của chị cũng không phải về quê ăn Tết mà ở lại Sài Gòn bán đồ thổ cẩm cho khách du xuân. Đã 10 năm nay, những đêm giao thừa, chị thường làm việc này.
Hai vợ chồng anh Thành Nam gửi đứa con đầu lòng cho bà ngoại chăm sóc ở Sóc Trăng và lên Sài Gòn mưu sinh bằng nghề bán đậu phộng. Tết này vợ anh về lo cho con vui vài ngày Tết còn anh quyết định ở lại kiếm tiền.
Còn đây, anh Phước cũng không về Nghệ An để đón Tết cùng gia đình mà chọn giải pháp ở lại kiếm tiền bằng nghề bán khô mực và nước uống. "Đi 2 năm rồi cũng nhớ nhà lắm, nhất là những ngày Tết này thấy cũng được về quê mình tuổi thân. Nhưng thôi vì về quê tốn tiền thì mình ở lại đây lại kiếm được tiền", anh Phước chia sẻ.
An Nhơn

Tuesday, December 14, 2010

A moving video clip by Kristian Anderson

Sydneysider Kristian Anderson, 35, has been having chemotherapy since he was diagnosed with cancer in October 2009. He made the video for his wife of seven years, Rachel, as a birthday present and a thank-you for her support. The family apparently caught Oprah Winfrey's attention and she announced to give the family a cheque for $250,000 so they could "take the year off and get well" in her talk show with 6,000 audience on the Sydney Opera House forecourt this morning. 

Sunday, December 12, 2010

Ông Tây nghiện rau muống xào

TT - Năm 2010 được chọn đồng thời là Năm Đức ở VN và Năm VN ở Đức, khi chúng ta kỷ niệm 35 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Có một gương mặt giản dị, thân quen góp phần làm nên quan hệ tốt đẹp và giàu truyền thống đó: tiến sĩ y học Norbert Moos.
Tiến sĩ Moos tại lễ khánh thành Bệnh viện Thể thao VN - Ảnh: V.C.A.
Ở Đức có một khái niệm “thế hệ 1968” để nói về một thế hệ tìm kiếm, một thế hệ đấu tranh, trong đó có những cuộc xuống đường rầm rộ và không mệt mỏi ủng hộ VN trong cuộc chiến tranh giải phóng.
Từ năm 1968...
Năm 1968, Norbert Moos tròn 20 tuổi. Ông đã sống như một người tiên phong trong thế hệ của mình. Để rồi tình yêu VN luôn cháy mãi không thôi. Để rồi ông luôn trăn trở làm sao truyền lại tình yêu ấy cho các thế hệ sau, thể hiện tình yêu ấy trong những công việc cụ thể. Mà tất cả phải có hiệu quả thật sự, đúng với phong cách làm việc của một người Đức.
Tôi gặp ông năm 1992, tại một hội nghị khoa học quốc tế. Khuôn mặt đôn hậu, sáng láng, thái độ say mê trong các cuộc thảo luận đã hấp dẫn tôi. Và khi đã gặp, đã nói chuyện với nhau rồi, chúng tôi đều hiểu đây quả thật là một duyên kỳ ngộ: ông - muốn gắn bó với VN, còn tôi - đang kiếm tìm những khả năng công nghệ trong cuộc mở cửa để phát triển. Ông lập tức sang VN, để suy nghĩ và kiểm tra nên làm như thế nào.
Norbert Moos
Sinh ngày 7-2-1948.
* Tiến sĩ y học, chuyên khoa: chấn thương chỉnh hình, y học thể thao, vật lý trị liệu.* Huy hiệu “Vì sự nghiệp TDTT“ của Việt Nam.* Số lần sang làm việc tại Việt Nam: 25.* Số ca mổ ở Việt Nam: 300 (Bệnh viện Thể thao, Bệnh viện Trung ương quân đội 108, Bệnh viện Chợ Rẫy, Quân y viện 175, Viện Vật lý y sinh học).* Số cán bộ Việt Nam sang tu nghiệp tại Đức: 7.* Các buổi giảng bài ở Việt Nam: 30.* Công nghệ chuyển giao sang Việt Nam: 3.
Thật ra việc làm đầu tiên của TS Moos ở VN là những ca mổ thay khớp háng bằng công nghệ mới khi sử dụng khớp nhân tạo thích nghi sinh học. Nhưng ông được nhiều người biết đến khi thực hiện ca mổ tái tạo dây chằng chéo trước cho Hồng Sơn năm 1996, sau đó kiên trì hướng dẫn anh thực hiện quá trình phục hồi gian nan. Sau hơn tám tháng điều trị, Sơn đã trở lại sân cỏ.
Đấy là một ngày tôi không bao giờ quên. Thể Công vào thi đấu trong Nam, và trận đầu thua ngay Hải Quan 0-2. Giám đốc CLB Hà Quang Liêm nghĩ rất lâu rồi quyết định tung Hồng Sơn, vẫn đang nghỉ ở Hà Nội, nhập cuộc. Để gây bất ngờ, Sơn bay vào bằng một chuyến bay quân sự trên máy bay AN 26. Và trong trận đầu tiên trở lại ấy, Sơn đã thi đấu xuất sắc, ghi một bàn giúp Thể Công thắng Cảng Sài Gòn 2-0. Bây giờ việc phẫu thuật tái tạo dây chằng chéo trước đã trở nên phổ biến, nhưng chính ông Moos là người đã đưa công nghệ này vào VN từ 15 năm trước, một việc làm gây nhiều tác động đến toàn bộ sự phát triển của nền y học thể thao còn non trẻ của VN.
Nếu tìm hiểu kỹ, bạn sẽ thấy Norbert Moos yêu VN, say mê VN bằng cả cuộc đời của mình. Khi đến thăm Huế, ông tỉ mỉ hỏi đến từng ngôi nhà, từng mảnh đất, từng con số liên quan đến cuộc chiến hồi Mậu Thân, rồi ông dành hẳn một ngày tỉ mỉ chụp ảnh từng hiện vật trong bộ trưng bày đồ lam Huế tại nhà anh Hoa - giám đốc Sở Văn hóa hồi bấy giờ.
Khi đến Hội An, ông nằng nặc đòi ngủ lại ở một nhà khách bình dân để hưởng hết bầu không khí mộc mạc của thành phố cổ kính này. Ông đã đưa vợ và cả ba người con sang nghỉ ở VN, lên Sa Pa sống trong nhà dân trên triền núi, về Hạ Long ở trên một con thuyền dập dềnh sóng biển... Ông thích món rau muống xào đến mức nghiện, và nghiện luôn cả món cá kho tộ... Khi góp ý xây dựng Bệnh viện Thể thao VN, ông bàn: “Nên làm hành lang to hơn một chút, vì tôi thấy bệnh nhân VN có rất nhiều người nhà vào thăm, khác hẳn bên Đức”.
Truyền nghề
Ngay khi mổ cho Hồng Sơn, TS Moos đã băn khoăn: làm thế nào để những ca mổ như thế này có thể tiến hành tại VN. Đấy cũng chính là mong ước của chúng ta: chuyển giao công nghệ. Và hơn 10 năm sau, ca mổ tái tạo dây chằng chéo trước cho Ngọc Châm đã được tiến hành rất thành công ở Bệnh viện Thể thao VN. Đứng phụ cho bác sĩ Moos trong ca mổ này là bác sĩ Tùng, người được mời sang tu nghiệp tại Đức. Phụ trách phục hồi cho Châm, cũng rất thành công, là bác sĩ Phú, từng ba tháng sang học tập tại Bệnh viện St. Joseph-Bonn, nơi bác sĩ Moos là đầu ngành về chấn thương chỉnh hình.
TS Moos luôn nhấn mạnh: đào tạo, đào tạo bác sĩ trẻ. Ông vẫn than phiền làm như thế này thì chậm quá, số bác sĩ được đào tạo ít quá. Ít ai trong chúng ta biết rằng có một quỹ học bổng mang tên Moos. Với quỹ này, ông đã mời bảy bác sĩ VN sang học tập, trao đổi kinh nghiệm tại Đức, trong số đó có trung tướng Bình - hiện là giám đốc Học viện Quân y, GS Phượng - hiện là tổng cục phó Tổng cục TDTT, GS Hùng - hiện giảng dạy tại Đại học Y dược TP.HCM, bác sĩ Diệm - Viện Vật lý y sinh học, bác sĩ Đồng - Quân y viện 175... Chính với sự tham gia tích cực của TS Moos, kỹ thuật thay khớp háng và tái tạo dây chằng chéo trước đã sớm đến với Bệnh viện Trung ương quân đội 108, Quân y viện 175 và toàn bộ quy trình chăm sóc vận động viên đã sớm đến với Bệnh viện Thể thao VN.
Ngay từ ngày đầu, yêu cầu giảng dạy và truyền bá thông tin đã được TS Moos đặt lên vị trí hàng đầu. Ông tham gia nhiều buổi giảng dạy: trong lớp chuyên khoa cấp I về y học thể thao, trong lớp đào tạo bác sĩ của Liên đoàn Bóng đá VN, tại Viện Khoa học TDTT, tại Bệnh viện Thể thao, tại các cơ sở khoa học y học của quân đội - nơi rất coi trọng việc phát triển chuyên ngành chấn thương chỉnh hình... Những buổi nói chuyện đại chúng của TS Moos cũng rất hấp dẫn, như buổi nói về y học thể thao tại Viện Goethe - Hà Nội, cũng là nơi ông đã tổ chức một buổi sưu tầm ảnh VN rất độc đáo.
Tại Á vận hội lần thứ 16 tổ chức tại Quảng Châu vừa qua, có hai kỹ thuật viên vật lý trị liệu người Đức đi cùng: anh Ruben và chị Thim, những người được chính TS Moos lựa chọn theo yêu cầu của lãnh đạo ngành TDTT VN. Chiều 28-11 tại sân bay Nội Bài, khi chia tay các vận động viên điền kinh, chị Thim đã khóc nức nở, rồi phải lấy cặp kính đen to che đi đôi mắt đỏ ngầu của mình. Tôi thật tiếc là ông Moos đã không được chứng kiến cảnh này. Bởi nếu ông có mặt ở đây, có lẽ ông sẽ yên lòng vì tình yêu VN của ông đang tiếp tục sống, vì công việc y học thể thao của ông sẽ tiếp tục có người thực hiện.
Bạn ơi...
Có một lần, TS Moos yêu cầu tôi đưa ông đến gặp nhà nhiếp ảnh quân đội Đoàn Công Tính để mua lại một số ảnh về chiến tranh VN. Ông nói với tôi: “Tôi muốn làm một triển lãm ở Đức để thế giới không quên VN”. Tôi băn khoăn: “Liệu có nhiều người xem không?”. Ông dứt khoát: “Chắc chắn nhé, nếu Mỹ tấn công Iraq thì sẽ có rất nhiều người tìm đến xem những bức ảnh này”. Quả đúng như thế. Ông bác sĩ này có một nhãn quan chính trị thật sắc sảo.
Ông Moos xây dựng một nhà triển lãm ảnh của riêng mình ở Cologne. Ông thường xuyên tổ chức triển lãm ảnh, tham gia các cuộc triển lãm ảnh và tự mình chụp ảnh - làm ảnh. Ông quả thật có tính cách một nghệ sĩ. Ông muốn trong ngôi nhà triển lãm của mình có một cái gì đó rất VN. Cuối cùng, ông chọn gỗ lim để lát sàn nhà và làm bậc cầu thang. Cái nền gỗ lim ấy, các bậc gỗ lim ấy càng ngày càng bóng loáng. Cũng giống như bụi tre ông trồng ở đầu nhà, bụi tre lên mạnh, sống khỏe một cách bất ngờ trên xứ sở băng tuyết.
Tôi viết đến đây và vẫn chưa đếm lại đã được bao nhiêu từ. Bao nhiêu từ để nói hết những điều muốn nói đây? Có lẽ không biết được. Tôi chỉ muốn khi bài báo này được in ra, tôi sẽ gọi điện thoại cho Norbert Moos và nói rằng bạn ơi, những người bạn VN đang đọc về bạn đấy.
Cũng thật hay, năm nay là năm của bạn bè hai nước chúng ta.
VŨ CHÍ ANH
Kế thừa tình yêu Việt Nam
Tiến sĩ Moos và tác giả
Điều Norbert Moos băn khoăn: làm sao để tình yêu VN nơi ông có sự kế thừa. Ông có một cậu con trai cả. Lần đầu tiên đưa cháu sang VN, ông yêu cầu tôi chọn cho bố con ông một khách sạn bình dân chứ không ở chế độ nhiều sao. Ông giải thích: ”Cháu bé mà ở sang quá thì dễ hư hỏng”.
Rồi ông dặn tôi dành cho ông một ngày tự do khi bố trí lịch làm việc. Sau mới biết, ông dành ngày ấy để thuê một con thuyền chở bố con ông len lỏi trong các kênh rạch thành phố. Khi đã yêu thì phải hiểu tất cả và yêu tất cả. Cuối cùng, ông cho cháu ở lại Hà Nội học một năm ở trường quốc tế, để kế thừa một tình yêu ông phải truyền lại: tình yêu VN.

Saturday, December 4, 2010

Thầy Bùi Ngọc Thạch: Cái tâm của một kỹ sư tâm hồn


"Đêm khuya thầy chưa ngủ bên trang vở chúng em, mệt mài ghi chăm chú, bao khó nhọc dưới đèn. Ôi tình thầy bao la, bát ngát như rừng hoa, vì đàn em thân yêu..."
Thầy Bùi Ngọc Thạch và cô Huỳnh Thị Kim Lan.
Ai đã sống qua tuổi học trò, nghe câu ca này mà không xao xuyến khi nghĩ về công lao của thầy, cô dạy dỗ. Trong rừng hoa dạy tốt của Trường THPT Chợ Gạo, chúng tôi muốn nhắc đến thầy Bùi Ngọc Thạch, người đã ngót ba mươi năm làm nghề "đưa đò" bằng phấn trắng, bảng đen. Người ta nhận ra thầy trước tiên là dáng đi khập khiểng bởi cơn sốt bại liệt từ nhỏ làm chân phải của thầy phát triển không bình thường. Cũng chính vì vậy mà thầy đã từng động viên, khuyên những em học trò có thân thể không may mắn như mình để các em không mặc cảm: "Thân thể mình què quặt nhưng tâm hồn các em không hề tật nguyền!"
Năm 1980, tốt nghiệp Đại học Khoa học (nay là Đại học Khoa học tự nhiên) khoa Toán, thầy về dạy ở Trường PTTH Vĩnh Kim đến tháng 10/1992, thầy chuyển về quê và tiếp tục phụ trách môn Toán học ở Trường THPT Chợ Gạo cho đến nay. Trong quá trình giảng dạy thầy tự nghiên cứu, đúc kết kinh nghiệm để nâng cao tay nghề. Thầy cho rằng muốn dạy tốt cần có khả năng diễn đạt và nhất là phải thấu hiểu vấn đề mới truyền đạt tốt cho học sinh. Thầy có cách dạy riêng, không phải cái kiểu dạy "thương con cho roi, cho vọt". Thầy gần gũi học sinh, nhất là những em yếu kém về học lực, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và nguyên nhân các em học kém, sau đó tùy trường hợp mà giúp đỡ, tạo niềm tin cho các em tự tin học tập. Thầy cho rằng nếu hiểu được các em thì lời dạy dỗ của thầy cô mới có hiệu quả. Gần đây nhất là trường hợp của hai em Đặng Thị Vui và Huỳnh Thị Diễm Mi, lớp 12A10 (năm học 2009 - 2010) yếu các môn tự nhiên lại không siêng học. Mấy lần thi thử đều rớt. Theo nguyên tắc, học sinh khối 12 thi thử một, hai lần mà rớt thì mời phụ huynh đến trường. Thầy Thạch không áp dụng hình thức đó, thầy gặp gỡ hai em, hỏi thăm chân tình, tìm hiểu nguyên nhân rồi điều chỉnh chỗ ngồi ở vị trí dễ tiếp thu. Động viên, khích lệ, khen thưởng các em từng tiến bộ nhỏ để hai em phấn chấn học hành. Thật bất ngờ, hai em dần dần tiến bộ và thi đậu đại học. Vui học ngành Đông phương học (Trường Đại học Mở) Diễm Mi đang học ngành Văn (Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn). Học trò của thầy rất nhiều người đã thành đạt và có địa vị trong xã hội như: Huỳnh Công Lớn, cán bộ giảng dạy Trường Đại học Bách khoa, hiện đang học tiến sĩ ở Đài Loan; bác sĩ Nguyễn Minh Tâm, Giám đốc Bệnh viện Tân Phước; Nguyễn Văn Mẫu, Phó Hiệu trưởng Trường THPT Vĩnh Kim Châu Thành; nhiều người là kiến trúc sư, bác sĩ, làm nghề giáo... Hàng năm, học trò cũ vẫn rủ nhau về thăm thầy trong những dịp lễ, tết.
Thầy Thạch kể: "Thời thầy là sinh viên (1978...) rất là khổ cực. Tiền học bổng và dạy thêm chỉ đủ hai bữa cơm nhà nghèo. Thầy chỉ ăn mỗi ngày một bữa, nhịn một bữa để có tiền cho những nhu cầu khác. Thầy thường ăn cơm trễ, nếu có cơm dư thì xin về để ăn chiều. Có hôm đói lả người, leo lên cầu thang muốn không nổi, uống nước thay cơm mà cái bụng cứ réo gào. Những năm 1983- 1985, thầy lập gia đình với cô Huỳnh Thị Kim Lan, lúc đó ở tập thể nên ngoài giờ dạy thầy cô cùng trồng rau cải, môn để ăn, hàng ngày chỉ mua cho con 100g thịt... Lây lất với cái nghèo nên vợ chồng thầy rất cảm thông với học sinh có hoàn cảnh thiếu thốn".
Ba mẹ thầy là nông dân nhưng rất quý cái chữ nên tất cả bảy anh em của thầy đều theo nghề giáo. Người chị lớn của thầy là Nhà giáo ưu tú Bùi Ngọc Trắng, nguyên là giáo viên Trường THPT Chuyên nay đã nghỉ hưu; nhà giáo Bùi Tuyết Hồng cũng là cựu giáo viên của Trường THPT Trương Định. Hiện tại tính thêm thế hệ con cháu của thầy thì gia đình đã có 18 người theo nghề dạy học. Hai con thầy đều ngoan và học giỏi. Con gái Bùi Huỳnh Thủy Thương (1984) là học sinh giỏi tiếng Anh giải 3 toàn quốc được tuyển vào lớp Cử nhân tài năng của Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn hiện được trường giữ lại làm giáo viên Anh ngữ. Con trai là Bùi Huỳnh Lam Bửu (1988) đang học năm cuối chương trình liên kết cử nhân công nghệ thông tin (Đại học Khoa học tự nhiên), em cũng từng đoạt giải 3 môn hóa học toàn quốc. Thầy chia sẻ: "Ngay từ khi các cháu còn nhỏ, thầy và cô đã tạo cho chúng thói quen làm việc có giờ giấc, hỗ trợ con trong học tập. Khuyên con cố gắng học tốt chứ không đặt nặng thành tích hay áp đặt con phải theo ý mình mà tôn trọng quyền lựa chọn của các cháu. Có lẽ thầy có phước nên các cháu đều ngoan và thông minh, học giỏi..."
Mỗi năm gần đến thi tốt nghiệp là nhà thầy thêm chật chội và náo nhiệt bởi thầy đem học sinh yếu về kèm cặp, hồi còn hai con ở nhà.., cứ đến lúc như vậy thì mọi sinh hoạt gia đình rất khó khăn nhưng cô Lan và hai cháu Thương, Bửu luôn có sự đồng cảm, ủng hộ. Thấy học sinh có hoàn cảnh khó khăn là thầy tìm cách kêu gọi mọi người ủng hộ, giúp đỡ. Đặc biệt là trường hợp của hai em Chung Tú và Ngọc Hân, mặc dù không dạy dỗ hai em nhưng thương hai em nhà nghèo, bệnh tật mà hiếu học, thầy đã tổ chức tiệc mừng đậu đại học cho Tú và Hân, vận động nhóm học trò cũ ở Vĩnh Kim, thầy cô và học sinh Chợ Gạo quyên góp hỗ trợ cho hai em mỗi suất là 5 triệu đồng. Sau đó cùng cô Lan (vợ thầy) đưa Chung Tú lên tận Thủ Đức để nhập học. Riêng Ngọc Hân thầy vận động bạn bè lót gạch bông, trang trí căn phòng của nhà Hân để em dưỡng bệnh. Lòng tốt của thầy Thạch được nhiều người hưởng ứng, người thợ thuê lót gạch cũng không nhận tiền công. Cảm động trước tấm chân tình của thầy, chị Trần Thị Tư, mẹ Ngọc Hân đã nói: "Thầy Thạch và cô Lan như cha mẹ thứ hai của bé Hân, thầy cho lót gạch, mắc đèn, treo hoa và tranh như phòng của công chúa để bé Hân nó vui. Mỗi lần đến thăm gặp Hân đang trong cơn đau nhức là thầy cô cận kề xoa bóp, động viên Hân cố vượt qua. Gia đình tôi không biết làm sao để trả ơn này..."
Khi biết cô Nguyễn Thị Thành (1942) ở cạnh nhà thường buồn và khóc vì con liệt sĩ Châu Văn Thanh hy sinh ở chiến trường K năm 1984 mà chưa lấy cốt về Việt Nam, thầy Thạch không ngại khó khăn đã đi gõ cửa các ngành chức năng từ huyện đến tỉnh. Nhiều người bảo việc này rất nhiêu khê nhưng thầy không nản lòng, cuối cùng thầy đã giúp cho bà mẹ tìm được mộ con ở Nghĩa trang liệt sĩ tỉnh. Hài cốt đem về cải tang đã mười mấy năm nhưng gia đình không hay, đến năm ngoái nhờ thầy Thạch quyết tâm tìm kiếm và đã chở bà Thành đến trước mộ con mình.
Suốt mấy mươi năm đứng trên bục giảng, thầy chưa được nhận một giấy khen, bằng khen nào cho sự nghiệp giảng dạy của mình nhưng những trái tim yêu thương của bao thế hệ học trò đã kết thành vòng nguyệt quế dành tặng cho thầy. Xin trích những đoạn văn cháy bỏng niềm kính yêu ấy của những "khách lữ hành" đã đi qua "con đò kiến thức" của thầy Bùi Ngọc Thạch "...Những lần nhìn thấy mắt thầy đỏ lòng chúng con rất đau và tự hỏi tại sao mình lại làm cho thầy buồn để rồi cảm thấy lương tâm chúng con đầy tội lỗi... Dù sức khoẻ thầy không được tốt như bao nhiêu người khác, nhưng thầy có một trái tim, một tấm lòng cao cả, thầy đã cho chúng con thêm sức mạnh để vượt qua những thử thách trong học tập cũng như trong cuộc sống... Chúng con yêu thầy nhiều lắm!"
"Những điều mà thầy dạy cho tụi con không chỉ là những công thức trong sách vở, tụi con học được ở thầy niềm tin, đạo đức, cách làm người...Những thứ đó không hề nhỏ bé và không phải ai là nhà giáo cũng làm được!"
Ngọc Lệ


Sunday, November 28, 2010

"Én nhỏ” về trời

http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/413092/En-nho-ve-troi.html
TT - Giữa trưa, điện thoại đổ chuông, hiện lên tên “ba noi be Ngan”, tự nhiên tim tôi thắt lại, linh cảm có chuyện rồi. “Bé đi rồi Thùy ơi. Bé vừa đi xong”. Rồi bà nội nấc lên trong điện thoại.


“Én nhỏ” Hoàng Ngân trong những giây phút hạnh phúc trên đời - Ảnh: T.T.D.

Xem video Én nhỏ tung bay.
Hoàng Ngân trao tặng album cho từng bác sĩ, điều dưỡng hai khoa Huyết học trẻ em.
Tôi chạy thẳng lên... sân thượng, nơi mà hôm “én nhỏ” Võ Hoàng Ngân (9 tuổi, bệnh nhi ung thư) sau khi đến thu hình cho đĩa nhạc Én nhỏ tung bay (trong chương trình “Ước mơ của Thúy”) đã tung tăng cùng tôi để Hải Triều (người quay phim cho đĩa nhạc trên) chụp hình. Hoàng Ngân hồn nhiên tạo dáng, hớn hở như không hề có đợt cấp cứu ngay trước đó hai ngày.
Giờ đây, cây hoa giấy mà Hoàng Ngân che mặt làm duyên để chụp hình vẫn còn tươi nở, mọi thứ vẫn còn nguyên, chỉ có “Én nhỏ” đã bay đi. Chẳng ai đánh mà đau, chẳng ai khiến mà nước mắt cứ thế trào ra, đau thắt! Em đã ra đi, mang theo ước mong “trẻ thơ đừng đau giống em”.
“Con muốn được sống”
Những ngày cuối cùng trên giường bệnh tại nhà ở đường Nguyễn Thái Học, TP Quy Nhơn, Hoàng Ngân không còn cất tiếng hát được nữa. Và rồi dù biết trước, nhưng cái ngày buồn nhất của người thân, của bạn bè, thầy cô đã đến thật bất ngờ. 11g20 ngày 26-11, “Én nhỏ” Hoàng Ngân với cánh én tuổi thơ đã lặng lẽ vút lên trời. Hôm trước khi mất, giữa những cơn đau quằn quại, Hoàng Ngân còn thảng thốt: “Tại sao con phải chết, con muốn được sống. Sắp lễ Giáng sinh rồi, con muốn nội dẫn vào Sài Gòn để con tặng quà cho các bạn bị bệnh như con” - bà nội Ngân nức nở.
B.TRUNG
Để giành giật sự sống với tử thần, Hoàng Ngân cùng bà nội vào Sài Gòn ở nhờ nhà bạn của bà nội gần cầu Bình Triệu. 4g, hai bà cháu đã gọi nhau dậy vào Bệnh viện Truyền máu - huyết học để lấy số xét nghiệm máu.
Theo ghi hình hai bà cháu từ lúc tinh mơ, tôi và Hải Triều tỉnh ngủ và vui lây với sự hồn nhiên của “én nhỏ”. Ngân tích cực hợp tác để chúng tôi ghi hình, lí lắc chọc ghẹo chúng tôi mỗi khi chú xe ôm cua qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Chúng tôi bàn nhau sẽ làm một phim riêng về Ngân. Thế nhưng diễn biến bệnh của bé quá nhanh, các bác sĩ “đánh” thuốc hi vọng em có thể kéo dài thêm vài tháng nhưng thuốc không đáp ứng, em yếu đi nhanh hơn cả dự đoán của bác sĩ.
“Em ước mong sao bầu trời đừng đen bóng mây, em ước mong sao trẻ thơ đừng vương bão dông...”. Chiều 7-11-2010 tại Cung thiếu nhi Hà Nội, trong ngày hội hoa hướng dương vì các bệnh nhi ung thư, giọng hát Hoàng Ngân tung bay trên sắc màu rực rỡ của cánh đồng hoa hướng dương với trên 25.000 bông hoa từ hai miền Nam - Bắc khiến nhiều người đứng lặng.
Không ai có thể tưởng tượng giọng hát đầy sức sống đó vút lên từ một cơ thể bé nhỏ đang bị căn bệnh ung thư tàn phá. Nhiều người đã khóc khi biết rằng trong lúc này Hoàng Ngân đang quặn mình đau đớn trên giường bệnh. Căn bệnh ung thư của em đang ở giai đoạn cuối.
Trong nhật ký ngày 16-10, Ngân viết: “Hôm nay là một ngày tôi rất mệt mỏi và khó chịu trong người, nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua bệnh tật. Bà nội luôn nói với tôi là tôi rất dũng cảm. Tôi biết rằng tôi đã lấy tủy 22 lần, lấy tủy tôi không khóc. Nhưng sao dạo này tôi lại khóc? Bởi vì đợt này thuốc rất mạnh. Tôi xin cảm ơn mọi người đã động viên tôi, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn mọi người”...
Sau ngày hội hoa hướng dương tại Hà Nội, chúng tôi đến thăm “én nhỏ” ở TP Quy Nhơn, Bình Định. Em như con mèo con thoi thóp, không thể tưởng tượng căn bệnh ung thư tàn phá thân thể em, cướp đi ánh sáng đôi mắt và đưa em vào trạng thái hôn mê. Em không biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, không biết sự hiện diện của tôi.
Trong mớ ký ức lộn xộn, “Én nhỏ” nói: “Con không muốn chết, đừng có chết”. Em còn thiết tha với cuộc sống này quá.
Bé Hoàng Ngân say sưa hát trong đêm biểu diễn kỷ niệm 35 năm thành lập báo Tuổi Trẻ - Ảnh: T.Thắng
Bà nội dẫn chúng tôi lên thăm phòng của bé. Trên chiếc giường con, quần áo, đồ chơi, tập sách... bé thích gia đình đã xếp ngay ngắn chuẩn bị sẵn cho sự chia tay... Nội rưng rưng chỉ chiếc đầm trắng “Én nhỏ” thích mặc trong giai đoạn chụp ảnh, ghi âm, ghi hình làm album Én nhỏ tung bay: “Khi Ngân mất sẽ mặc áo đầm này”...
Hôm nay, không ai đánh nhưng sao lòng đau quá. “Én nhỏ” đã tung cánh bay lên trời cao. Mong đó là chốn bình yên. “Én nhỏ” đã để lại cuộc sống này những lời ca tiếng hát trong veo, những mong ước sao cho bạn em đừng đau giống em...
Vậy là phải vĩnh biệt “én nhỏ” thật rồi. Xin lỗi “én nhỏ” vì dự án của chúng ta đành gác lại. “Én nhỏ” đi bình an nhé!
* Bác sĩ PHÙ TRÍ DŨNG (trưởng khoa huyết học trẻ em Bệnh viện Truyền máu - huyết học TP.HCM): “Hoàng Ngân là một trường hợp đặc biệt, có khiếu, có tài, hát hay khiến các bác sĩ ở đây đều quý mến. Trong khoa ai cũng có kỷ niệm với cháu, nhất là từ khi được tặng album Én nhỏ tung bay cháu hát. Mỗi lần mở đĩa lên, từ những hình ảnh, bức vẽ Ngân để lại đều khiến mọi người rất cảm động. Dù biết chắc bệnh của bé sẽ không chữa khỏi vì có những bệnh y học vẫn chưa cứu chữa được, nhưng khi nghe tin cháu mất tôi thấy rất tiếc nuối, cảm giác như mình lực bất tòng tâm vậy”.
* Ca sĩ LÊ CÁT TRỌNG LÝ: “Ca khúc Em ước mong sao là tất cả ước mơ của bé Ngân đã gợi lên cho Lý rất nhiều cảm hứng sáng tác để tặng riêng cho bé. Em rất thông minh về âm nhạc”.
* Ca sĩ ĐỨC TUẤN: “Tuấn rất xúc động, vì vậy khi biết về câu chuyện của bé Ngân đã muốn tham gia hát cùng album của bé ngay. Có thể chúng ta dừng lại ở đây, nhưng điều quan trọng chúng ta đem lại điều gì cho cuộc sống này”.
MINH THÙY - QUẾ MAI - TỐ OANH

Wednesday, November 24, 2010

"Stampede"


1 a situation in which a group of people or large animals such as horses suddenly start running in the same direction, especially because they are frightened or excitedA stampede broke out when the doors opened.2 a situation in which a lot of people are trying to do or achieve the same thing at the same timeFalling interest rates has led to a stampede to buy property.

Human stampedes most often occur during religious pilgrimages and professional sporting and music events. They also often occur in times of mass panic, as a result of a fire or explosion, as people try to get away.


From the news:
More than 300 people died in a stampede in the Cambodian capital Phnom Penh after panic erupted at a water festival crammed with millions of revellers.
The stampede took place on a bridge over a tributary of the Tonle Sap River, which connects Phnom Penh with nearby Diamond Island, where festivities were taking place to mark the final day of the annual festival.
Ref.
http://www.oxfordadvancedlearnersdictionary.com/dictionary/stampede

Sunday, October 31, 2010

Chú hề của bệnh nhi ung thư

TT - Hôm nay tại TP.HCM khai hội hoa hướng dương “Vì bệnh nhi ung thư” lần 3. Ba năm qua, nhiều tấm lòng mở ra giúp các em xoa dịu nỗi đau, trong đó có chú hề Siđô - một nhân vật được các em yêu quý trong chương trình “Ước mơ của Thúy”.


Chú hề Siđô Lê Văn Hải chơi với các bệnh nhi ung thư tại Bệnh viện Ung bướu TP.HCM  - Ảnh: THUẬN THẮNG
Các bé trong bệnh viện rất thích được đùa giỡn với chú hề Siđô. Chỉ cần thấy bóng dáng bộ đồ thùng thình, mái tóc giả sặc sỡ, cặp kính không tròng to tướng của chú hề xuất hiện là các em reo vang, ùa ra khỏi phòng bệnh ôm vai bá cổ, có bé đòi bằng được chú hề bế trên tay.
Hề Siđô tổ chức sinh nhật cho các bệnh nhi - Ảnh: TỐ OANH
Tuổi thơ không trọn vẹn
Siđô sinh ra trong một mái nhà bất hạnh ở miền Trung. Từ nhỏ Siđô không biết mặt cha. Mẹ bị bại liệt chỉ ở một chỗ. Siđô kể: “Việc mẹ mang thai mình làm gia đình nhà ngoại bị mất thể diện nên bị hắt hủi. Người vú nuôi của mẹ đã đi ăn xin để cưu mang hai mẹ con”. Rồi người vú già qua đời khi Siđô mới 5 tuổi.
Một lần nằm ngủ ở lề đường, một gia đình thương tình đã nhận Siđô về nhà nuôi và giao nhiệm vụ hứng nước, hầu quạt cho ông cụ chủ. Lớn thêm tuổi nữa, Siđô được giao thêm việc giao đồ vắt sổ, được cho đi học. Mỗi ngày gia đình chủ nhà cho Siđô cơm đem về cho mẹ. Năm lên 7 tuổi, một lần đi giao đồ vắt sổ, Siđô mê xem phim nên về trễ, bị chủ nhà la rầy và Siđô đã trốn đi.
Tuổi thơ của Siđô tiếp tục là những tháng ngày đi bán trà đá, bắp rang, bánh kẹo, mía ghim... Anh đã tự mưu sinh trên đường phố để nuôi mẹ và đến trường ở Đà Nẵng. Học xong lớp 8, Siđô vào Sài Gòn, ngày làm việc cho một hãng sơn, tối đến lớp học bổ túc văn hóa và tranh thủ tham gia công tác Đoàn tại phường 1, quận Tân Bình. Siđô trưởng thành dần trong công tác thanh niên, anh đảm nhiệm vai trò bí thư đoàn phường.
Tuổi thơ đầy cơ cực nên anh có rất nhiều tình cảm với các bé thiếu nhi có hoàn cảnh đặc biệt. Vốn có máu văn nghệ, Siđô đã cùng đoàn phường lập ra đội rối để đi biểu diễn phục vụ thiếu nhi có hoàn cảnh khó khăn. Có lần đội rối diễn ở sân khấu công viên văn hóa Đầm Sen bị trục trặc MC, Siđô đã trổ tài MC hoạt náo, sau đó được nhận vào làm việc tại Đầm Sen. Từ đó, anh trở thành MC sân khấu thiếu nhi hóm hỉnh, dễ mến. Tám năm trước anh được chương trình Vườn âm nhạc Đài truyền hình TP.HCM mời vào vai hề Siđô. Khán giả thiếu nhi yêu mến anh hề Siđô từ đó.
Ở đâu hề Siđô đến, ở đó các em quên bệnh tật - Ảnh: Thuận THẮNG
Đem nụ cười cho bệnh nhi
Chẳng ai nhớ tên anh hề
Diễn viên hề Siđô tên thật là Lê Văn Hải, 38 tuổi, là một trong những tình nguyện viên đầu tiên gắn bó với chương trình “Ước mơ của Thúy” giúp bệnh nhi ung thư ngay từ những ngày mới thành lập. Ở nhiệm vụ người dẫn chương trình hài hước đem lại nụ cười vui, suốt ba năm qua dù bận đi diễn ở đâu anh cũng đều xếp lịch ưu tiên cho các bé bệnh nhi. Ít hôm anh lại ôm quà đồ chơi vào bệnh viện: “Cái ôtô này là của cu Tí phòng 8 mong ước, búp bê này là của bé Lan phòng 5...”. Còn các bé và phụ huynh chẳng ai nhớ đến tên khai sinh của anh, mọi người gọi anh là hề Siđô trìu mến.
Bước vào thế giới bệnh nhi ung thư ở bệnh viện, anh thấy niềm yêu thương trìu mến dâng trào. Siđô nhớ: “Làm MC đêm trung thu lung linh năm 2007 trong Bệnh viện Ung bướu, lần đầu tiên tôi gặp “đóa hướng dương” Lê Thanh Thúy và các bệnh nhi đáng yêu. Hình ảnh Thúy đang mang trong mình căn bệnh hiểm nghèo, bị tháo mất một chân nhưng nụ cười tươi đầy lạc quan khiến mình xúc động mạnh. Từ đêm ấy tôi dặn lòng phải làm sao mang thật nhiều nụ cười đến với các bé, át đi những đớn đau của bệnh tật”.
Hành trình cùng con chiến đấu với căn bệnh ung thư khiến nhiều cha mẹ mệt nhoài, đối diện với biết bao áp lực về tinh thần, về tài chính, về sự ra đi của con nên không cha mẹ nào còn tâm trí nghĩ đến sinh nhật của con trẻ. Hề Siđô đã nảy ý tưởng: nên tổ chức chúc mừng sinh nhật các bé hằng tháng trong bệnh viện.
Ý tưởng được triển khai ngay vào tháng 1-2008. Sinh nhật đầu tiên diễn ra trong niềm vui đầy háo hức trẻ con và nước mắt xúc động của cha mẹ, tình nguyện viên. Mỗi lần tổ chức sinh nhật, hề Siđô đều chăm chút nội dung, kết nối mạnh thường quân tặng các bé thật nhiều quà mừng tuổi mới, tiết mục biểu diễn xiếc ảo thuật trẻ con mê tít. Siđô không bao giờ quên thắp những ngọn nến cho các bé sớm ra đi, không đợi kịp sinh nhật mình.
Hoạt động chúc mừng sinh nhật được nhân rộng ra các bệnh viện có chương trình “Ước mơ của Thúy” hoạt động tại TP.HCM và Hà Nội.
Nước mắt anh hề
Một buổi chiều thứ tư, anh hề Siđô vào Bệnh viện Ung bướu để tổ chức sinh nhật cho các bệnh nhi. Khi ngang qua phòng siêu âm, gặp một bé trai thể trạng rất yếu đang ngồi chờ khám, anh nựng bé nhưng bé không nhìn lại, anh nghĩ rằng chắc do bé đang mệt.
Kết thúc buổi sinh nhật hôm đó có một tình nguyện viên thông tin: “Bé Thành phòng 8 hôm nay sinh nhật 13 tuổi, nhưng bệnh nặng không qua phòng sinh hoạt chung thắp nến mừng tuổi mới được. Bé mong được anh hề đến phòng thăm bé”. Siđô bất ngờ, đó chính là bé trai mà anh mới nựng.
Nhận quà sinh nhật từ tay anh hề, cậu bé nhăn mặt đau nhưng cố nhoẻn cười: “Con cảm ơn ông hờ (hề - giọng Phú Yên). Ông hờ ơi! Con có một ước nguyện mà không biết có được không...”. Siđô nghĩ rằng chắc bé ước một món đồ chơi gì đó vì anh cũng hay mua đồ chơi tặng các bệnh nhi nên khuyến khích cậu bé nói. “Ông hờ ơi! Con ước chi mai mốt khỏe mạnh thì được ông hờ làm cha nuôi của con”. Anh thấy lòng mình quặn thắt, nghẹn lời: “Mình đâu cần chi đến lúc con khỏe, ngay bây giờ cũng được!”...
Bệnh Thành đã trở nặng rất nhiều, em đau đớn. Tối nào đi diễn về, Siđô cũng vào bệnh viện chơi với Thành đến khuya. Thành thỏ thẻ: “Có cha nuôi đến con vui lắm, không còn thấy đau nữa”. Còn Siđô thì nước mắt chảy ngược vào lòng. Tết 2009, Siđô tiễn Thành về quê ăn tết, hẹn sau rằm tháng giêng sẽ ra nhà thăm Thành. Nhưng đã không kịp... Thành ra đi chỉ cách rằm vài ngày, trong khi lịch diễn tết của Siđô dày đặc. Sau tết, chúng tôi cùng Siđô đi thăm Thành. Thấy anh cứ lặng yên thật lâu trước ngôi mộ còn mới...
“Ước mơ của Thúy cũng chính là ước mơ của mình, làm được gì xoa dịu nỗi đau cho các bé mình sẽ cố gắng làm” - Siđô tâm sự. Vậy nên tiếng reo vang, tiếng cười của trẻ thơ cứ vang lên suốt trong bệnh viện mỗi khi Siđô xuất hiện.

Saturday, October 9, 2010

Khâm phục ý chí của một em học sinh cùng quê mình và xúc động khi thấy hình thầy giáo cũ

Sinh viên Nguyễn Thị Ngọc Hân: Sống đẹp trong tuyệt vọng
TT - Một ngày đầu năm học 2010. Khi những tân sinh viên rạng rỡ bước vào ngôi Trường đại học KHXH &NV TP.HCM, có một người cha nước mắt lưng tròng ẵm con gái vào giảng đường.

Ngọc Hân cười thật tươi trong bữa tiệc mừng thi đậu với bạn bè và gia đình thầy giáo Bùi Ngọc Thạch (Ngọc Hân mặc váy đen, áo trắng, với tay trái đã cắt hai lần do ung thư di căn) - Ảnh: gia đình cung cấp
Người đàn ông ấy tên Nguyễn Nghĩa Hiệp, quê ở Chợ Gạo, Tiền Giang. Ngày nhập học cho sinh viên vừa trúng tuyển kỳ thi đại học 2010-2011, ông khẽ khàng luồn đôi tay thợ hồ chai sần của mình nâng cổ và chân con gái,
bế con lên như thuở còn ẵm ngửa. Từ quê, ông bế con trong tư thế đó trên chuyến xe đò đi 100km để đến Sài Gòn, đưa con gái Nguyễn Thị Ngọc Hân vào giảng đường đại học. Nhưng giảng đường trước mắt ông và cả con gái là chốn xa xôi dù có nhiều ước mơ tốt đẹp, khi hai năm về trước cánh tay Ngọc Hân sưng tròn lên bất thường vì bị ung thư xương.
Cô nữ sinh giỏi văn
"Có lúc chúng tôi tính đưa Ngọc Hân vào diện đặc cách tốt nghiệp. Cả năm học em ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà kia mà. Em kiên quyết không chịu và đòi đi thi giống bạn bè"
Cô giáo TRẦN THỊ NGỌC TUYẾT
Mẹ của Ngọc Hân đã khóc như thể bà đã gom nước mắt cả đời mình lại, mong hóa giải được căn bệnh trong thân thể con gái mình. Những ngày này, bà ngẩn ngơ trong những buổi sáng ở Bệnh viện Đa khoa Tiền Giang khi Ngọc Hân bị trả về với kết luận: ung thư giai đoạn cuối. Bà khóc khi những vết đau khơi lại bằng nụ cười của Hân, câu chuyện của thầy cô, lời hỏi han của bạn bè.
Bà nhớ mình đã chạy vào bệnh viện cầu xin bác sĩ: “Hay bác sĩ cắt cánh tay tôi ghép cho con tôi đi!”.
Mọi lời cầu xin rơi vào vô vọng.
Ngọc Hân kể: “Em thích đọc Nam Cao, thích nhất truyện Một bữa no, bà già ăn xong một bữa là chết, đó là một hình ảnh có giá trị tố cáo hiện thực xã hội dữ dội”. Cô ngập ngừng, thở gấp gáp một cách yếu ớt.
Từ một tuần nay, Hân không còn nằm trên võng ở nhà để đọc sách và đưa theo nhịp võng bình yên của mẹ nữa. Cơn đau xuất hiện thường trực và xô ngã cô vào những đợt mê sảng đầy ác mộng. Hân gầy nhưng mỉm cười nói: “Em hơi mệt thôi!”. Và cô thiếp đi trong giấc ngủ.
Câu chuyện của Ngọc Hân trở đi trở lại đầy nước mắt trong trí nhớ những người xung quanh. Cô giáo chủ nhiệm Trần Thị Ngọc Tuyết của Hân kể: “Tay Hân sưng lên, cho đến ngày bác sĩ ở thành phố bảo phải cắt chi, em vẫn xin bác sĩ hoãn lại vài ngày để em diễn xong vai trong buổi thi kể chuyện văn học ở trường”.
Những ngày đó Ngọc Hân vẫn ngồi học văn say mê với bạn bè bên gốc vú sữa của trường. Cô vẫn nghe những câu chuyện được cô giáo Thu Thủy dạy chuyên văn kể. Hân giấu giếm cái cườm tay đang sưng to lên và mơ hồ nhiều lo sợ. Hạnh phúc nhỏ bé của những ngày bình yên ấy giờ là kỷ niệm trong tấm giấy khen Hân đoạt giải 3 học sinh giỏi văn cấp tỉnh.
Trái tim bé bỏng không gục ngã
Sau khi bị cắt một phần cánh tay trái, Hân trở lại trường. Cô đi học như bao cô gái nhỏ ở quê nghèo với ước mơ sẽ đậu đại học và đi làm nuôi cha mẹ. Cô Tuyết nhớ lại: “Lúc đó thầy cô nào cũng nghĩ Hân phải nghỉ học hẳn chữa bệnh, nhưng em nói với tôi em mất tay trái mà, tay phải em sẽ viết bài. Em vẫn đi học bình thường”.
Ngọc Hân đi học trong niềm vui cháy bỏng khi cô giáo dạy văn nói với em: “Sống đẹp trong những ngày còn lại em nhé!”. Hân gục lên vai cô khóc lặng lẽ, khi em đưa tay cho cô sờ lên khối u di căn trên vai trái mà em giấu giếm không cho mẹ biết. Đó là lần duy nhất cô gái 17 tuổi tỏ ra yếu đuối vì căn bệnh tuyệt vọng của mình.
Với cánh tay phải, Hân vẫn miệt mài hàng giờ bên tờ báo tường của lớp, nắn nót từng nét chữ tươi rói màu mực cho ngày lễ 20-11 của lớp trọn vẹn. Những đêm khuya, bà Trần Thị Tư - mẹ Hân - canh cánh trong lòng khi con gái vẫn ngồi bên bàn viết miệt mài với những bài văn, con toán của năm cuối cấp. Hân ngồi lặng lẽ trên phản, trở mình với từng trang giấy được lật, bài học không bỏ phí một ngày.
Và những khối u cũng không ngừng lớn lên, cho đến ngày bác sĩ yêu cầu cô phải cắt bỏ tiếp một phần nữa của cánh tay trái.
Anh Châu Thành Toàn, một tình nguyện viên ở Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình TP.HCM, nhớ lại: “Lần nào mình tới cũng thấy Hân ngồi trên sân thượng, sách vở trong tay, vừa học bài vừa ghi chép. Mẹ cô bé ấy đưa con đi chữa bệnh phải mang theo một túi sách vở cho bài học mấy ngày tới của con”.
Mười một lần truyền hóa chất với những cơn ói không dứt, sốt mê man, Hân đắp đổi những đau đớn bằng cánh tay phải cầm quyển vở, đọc kỹ từng bài thầy giảng ở lớp mà bạn bè quý mến chép lại cho mình. Hai năm trời đi lên đi xuống TP.HCM - Tiền Giang, Hân ở xa nhà cũng như gần nhà, chưa một ngày quên giải bài tập và học trọn vẹn bài khi đến lớp.
Có lần, buổi chiều truyền hóa chất ở TP.HCM xong, cô nằng nặc xin mẹ tự bắt xe đò về Tiền Giang. Cô tính: “Nếu con về sáng mai là con phải nghỉ thêm một ngày học. Mẹ để con về chiều nay, sáng mai con đi học”. Hân ngất lịm trên những chuyến xe dài 100km, mơ màng sốt khi thầy giáo bế em vào trường từ xe đò. Cô giáo bảo em nằm trong phòng y tế và Hân mỉm cười khi biết mình đã về nhà kịp để đi học.
Cuối năm lớp 12, Hân ở trong nhóm những học sinh có điểm thi tốt nghiệp cao của trường. Cô Ngọc Tuyết cho biết: “Có lúc chúng tôi tính đưa Hân vào diện đặc cách tốt nghiệp. Cả năm học em ở bệnh viện nhiều hơn ở nhà kia mà. Em kiên quyết không chịu và đòi đi thi giống bạn bè. Khó ai ngờ điểm của em cao như thế”.
Ngày thi đại học, cha chở cô đến hội đồng thi. Ngọc Hân cười nheo mắt nhớ lại: “Em leo lên ba tầng lầu là thở quá trời luôn. Ngồi một lúc tỉnh lại mới viết bài thi được. Em mệt quá”. Suốt hai đợt thi đại học, Hân gần như không ăn uống gì. Ông Hiệp chỉ có thể đút vài thìa nước cam, vài muỗng cháo để con gái cố giữ sức đến ngày thi cuối cùng.
Và Ngọc Hân, 18 tuổi, đã đậu Đại học Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM trong khi bệnh ung thư xương đang di căn dữ dội trong cơ thể.
Ngọc Hân trong những ngày ở Bệnh viện Đa khoa Tiền Giang
Khát khao học
Nguyễn Thị Ngọc Hân sinh năm 1992, học sinh Trường THPT Chợ Gạo, huyện Chợ Gạo, tỉnh Tiền Giang. Nhiều năm liền cô là học sinh giỏi. Đầu năm học lớp 11, Hân bắt đầu phải điều trị ung thư xương ở Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình TP.HCM. Trong cùng năm, cô đoạt giải 3 học sinh giỏi văn cấp tỉnh.
Năm lớp 12, Hân thi tốt nghiệp với kết quả cao và ngay sau đó đậu Đại học Khoa học xã hội & nhân văn TP.HCM ngành tâm lý học ngay trong thời kỳ căn bệnh di căn. Cuối tháng 9-2010, Hân là một trong 140 tân sinh viên của Tiền Giang, Bến Tre được trao học bổng “Tiếp sức đến trường”.
Tình trạng sức khỏe hiện tại của Hân rất xấu nhưng không lúc nào cô ngưng nghĩ về chuyện học.
Căn bệnh không khuất phục được tâm hồn
Những ngày gần đây Hân không thể đi lại được. Có lần cô nằm tựa trên ba chiếc gối trong phòng, bỗng nhiên rút một chiếc gối ra và nói với mẹ: “Mẹ giặt gối để thứ hai con lên ký túc xá nhập học lại nghen!”. Người cha lặng đi trước lời con gái nói. Ước mơ ngồi trong giảng đường đại học của cô luôn cháy bỏng và nó làm tan nát trái tim ông.
Ông Hiệp chạm đôi tay nhọc nhằn vào bàn sách vở của con gái, nói: “Suốt hai năm qua chưa bao giờ con bé khóc. Nó dỗ dành mẹ. Nó dỗ dành bạn bè. Nó an ủi cả thầy cô. Nó chưa bao giờ khóc, ngay cả trong cơn mê sảng nó thét gọi mẹ ơi cứu con với”.
Cạnh bên nụ cười và sự lạc quan của Ngọc Hân với thế giới xung quanh, có rất nhiều người yêu thương cô hiểu rằng: Ngọc Hân đã là học sinh giỏi văn cấp tỉnh, đã đoạt giải nhất “văn hay chữ tốt”, đã vào Đại học Quốc gia... bằng một cánh tay viết chữ đẹp và một tâm hồn mà căn bệnh ung thư không thể hủy hoại được.
Một ngày cách đó không lâu, khi những tình nguyện viên ở Bệnh viện Chấn thương chỉnh hình hỏi Hân thích gì, cô đã bảo mình muốn một kệ sách.
Giờ đây, trong căn nhà nhỏ xíu của gia đình Hân ở Chợ Gạo, Tiền Giang, chiếc kệ sách nằm bên cửa sổ đầy nắng. Hân sắp xếp vào đó những cuốn sách của Nguyễn Bính, Nam Cao, Vũ Trọng Phụng... Hân đặt trên ngăn cao hơn một chiếc cối xay gió nhỏ, một lọ đựng ngôi sao lấp lánh kỷ niệm.
Kệ sách nằm im và đợi Hân về như ngày đi học thuở nào...
LAN PHƯƠNG