Sunday, September 19, 2010
Tuesday, September 14, 2010
Whispering Wall - Barossa Reservoir
Built between 1899 and 1903, the design came from the Irish-born Alexander Moncrieff - an government engineer. It was named "the Whispering Wall" because of its unique acoustic effects: words whispered at one side can be clearly heard at the other, 144 metres away.
with my Uncle |
whispering |
whispering wall |
Barossa Valley - the most famous wine region in Australia
I came to this valley yesterday with my uncle and his friends. The landscape here is amazingly beautiful! Barossa Valley is about 70 kms (more than an hour drive) northeast of Adelaide City, South Australia. It is famous for its award winning wine & rich farmland.
Mc Guigan Wines |
Vineyard |
Mc Guigan Wines |
Uncle Toan, Uncle An & Aunt Truc |
drinking wine |
the stream nearby |
Saturday, September 11, 2010
Nhân kỷ niệm ngày 11/9 _ Đọc một câu chuyện cảm động
9 năm sau vụ 11/9, ký ức không phai nhòa | ![]() | |||||
---|---|---|---|---|---|---|
Thứ Bảy, 11/09/2010 --- cập nhật 10:34 GMT+7 | ||||||
Deena Burnett nhớ như in cuộc gọi của chồng mình trên chuyến bay mang số hiệu 93 – chiếc máy bay mà bọn không tặc bắt cóc để định lao vào Nhà Trắng trong một loạt những cuộc khủng bố ngày 11/9. Tuy nhiên, sự bình tĩnh và quả cảm của các hành khách, trong đó có Tom – chồng cô – đã ngăn một bi kịch thảm khốc hơn, dù tất cả không còn ai sống sót. Tôi tỉnh dậy vào khoảng 6 giờ sáng. Đó là ngày đầu tiên đi mẫu giáo của Anna, con gái út của chúng tôi. Vì thế con bé rất háo hức. Tôi bật vô tuyến thì đột ngột ngay lúc đó là hình ảnh chiếc máy bay đâm sầm vào tòa tháp của Trung tâm Thương mại thế giới. Vài phút sau, một chiếc máy bay khác cũng làm như vậy. Giống như tất cả mọi người, tôi cảm thấy bị sốc và kinh hoàng trước cảnh tượng đó. Bất chợt, tôi giật mình nghĩ về Tom. Anh ấy đang ở New York. Sáng nay chồng tôi sẽ lên máy bay từ New York tới San Francisco. Tôi cầu Chúa rằng anh Tom đã an toàn ra khỏi thành phố New York. Mẹ tôi gọi, rồi mẹ chồng tôi. Cả hai đều hỏi về Tom. Ngay lúc đó, điện thoại di động của chồng tôi đổ chuông. Đó là Tom! - Con sẽ gọi lại cho mẹ sau, anh không sao chứ, Tom? - Không, anh không sao, anh đang ở trên một chiếc máy bay bị không tặc. Chuyến bay số hiệu 93, hãng United Airlines, từ New York tới San Francisco. Bọn không tặc đang tìm cách đột nhập vào buồng lái. Chúng nó đã đâm chết một người đàn ông. Anh nghĩ chúng nó có một quả bom và một khẩu súng ngắn. Anh cần em gọi cho cảnh sát ngay lập tức. Chồng tôi lập tức cúp máy.
Tôi vẫn nhớ là lúc đó tôi đã đứng chết điếng, không thể cử động được trong vài phút. Một cảm giác hoảng loạn và rùng rợn lan bò bên trong mình. Nhưng tôi trấn tĩnh rằng mình không thể hoảng loạn nữa, 3 con gái của chúng tôi, Halley và Madison, hai chị em sinh đôi lên 5 tuổi và Anna Clare, 3 tuổi đang đứng cạnh tôi. Chúng đang giật giật vào chiếc váy mà tôi đang mặc, đòi nói chuyện với cha chúng. Trên màn ảnh tivi vẫn là tin tức hiện trường Trung tâm Thương mại thế giới. Tôi phải gọi cho ai nếu có một vụ không tặc? Khi đã bứt khỏi tâm trạng bàng hoàng, tôi cuống cuồng hành động. Tôi tưởng như không gì có thể dừng mình lại được. Một nguồn năng lượng đột ngột dâng trào bên trong. Tôi dở tung cuốn danh bạ, vừa nghĩ: Phải gọi cho ai? Phải gọi cho ai bây giờ? Rôi tôi quăng cả quyển danh bạ dày cộp và bấm 911. Tôi nói chuyện với người trực tổng đài, rồi tới phòng cảnh sát, họ chuyển máy tới Quận trưởng cảnh sát. Rồi ngược về phòng cảnh sát, cuối cùng lên tới Cục điều tra liên bang FBI. Tôi cố gắng hết sức bình tĩnh và kể lại tận tường, rành rọt, chính xác những thông tin mà chồng tôi nói. Tôi không muốn làm bọn trẻ sợ và tôi muốn nói thật chính xác từng từ một. Bởi tôi nhận thức rằng chồng tôi đang gặp nguy hiểm. Anh ấy đang cần tôi, cần sự giúp đỡ của tôi. Nhân viên FBI hỏi: - Ý bà muốn nói là có một chiếc máy bay thứ ba bị không tặc? - Đúng rồi. Ngay sau khi tôi thấy 2 chiếc may bay đâm vào Trung tâm Thương mại thế giới thì chồng tôi gọi. Tôi đang nói chuyện với FBI thì điện thoại reo. Tom! Tôi vội vàng bảo người nhân viên FBI chờ máy. Lần này Tom hỏi tôi rất nhiều, về Trung tâm Thương mại thế giới: - Có bao nhiêu chiếc máy bay đã đâm hả em? Tivi có nói ai tổ chức vụ không tặc không? Bọn chúng muốn gì? Em có biết chúng bắt cóc máy bay từ đâu không? Chúng tôi cố sức nói chuyện thật bình tĩnh. Tôi đã từng phục vụ trên máy bay. Qua lời chồng tôi kể, tôi cảm thấy như có thể nhìn thấy bên trong cabin máy bay. Tôi biết chồng tôi đang ở đâu.
Sau cùng anh ấy thốt lên: “Ôi Chúa ơi! Đó là một vụ tấn công tự sát”. Tôi biết rằng chồng tôi đang chuẩn bị làm một điều gì đó liên quan tới bọn không tặc vì đó là cách duy nhất để cố gắng phải giải quyết vấn đề. Tôi biết chồng tôi đang rất bình tĩnh. Trong cuộc gọi thứ ba, chồng tôi nói rằng anh đang đứng cùng mọi người lên kế hoạch tấn công bọn không tặc: - Chúng nó đang bạn bạc về kế hoạch lao máy bay vào một nơi nào đó. Không thể để thế này. Anh và mọi người sẽ phải làm một cái gì đó thôi. Đúng lúc ấy, tôi nhìn thấy trên tivi, lại một chiếc máy bay nữa lao vào Lầu Năm Góc. Cuộc gọi cuối cùng, chồng tôi hỏi tôi về các con, và về cha mẹ. Tôi nói với Tom rằng bọn trẻ đang rất muốn nói chuyện với bố: - Bảo với các con, anh sẽ nói chuyện với các con sau. - Các con đang ăn sáng. Bố mẹ cũng biết anh đang ở trên máy bay bị không tặc. Các chị Martha và Mary đang trên đường tới chỗ mẹ. Em phải làm gì đây? - Cầu nguyện đi Deena, cầu nguyện đi! - Vâng! Tôi nhắc đi nhắc lại với chồng tôi rằng tôi yêu anh ấy. Chồng tôi an ủi, không có gì phải lo lắng cả. Mọi thứ sẽ ổn thôi: “Em yêu! Anh sẽ về nhà ăn tối. Có thể anh về muộn, nhưng anh sẽ về!”. Chồng tôi nói rằng họ đang chờ tới khi máy bay bay qua vùng nông thôn, họ sẽ tìm cách cướp lại máy bay. Sau đó, cả hai vợ chồng tôi đều im lặng chờ đợi. Hai chiếc điện thoại vẫn kết nối với nhau. Cũng không cần phải nói thêm gì. Chúng tôi không muốn ngắt máy, vì cả hai đều biết đây có thể là lần cuối cùng. Tôi cảm nhận thấy rõ, tôi yêu chồng tôi biết nhường nào, và tôi tin rằng chồng tôi cũng đang gửi tình yêu qua chiếc điện thoại, dù không nói một lời. Lời cuối cùng, Tom nói: “Anh chuẩn bị đây…” Tom không nói tạm biệt … Anh ấy không muốn nói tạm biệt. Chồng tôi không muốn tin và không cho phép tôi tin rằng đây có thể là sự kết thúc. Tất nhiên chúng ta không bao giờ biết chắc chắn chuyện gì đã xảy ra tiếp theo đó. Nhưng tôi biết rằng Tom biết số phận của nhiều người khác nằm trong tay những hành khách trên máy bay, trong đó có chồng tôi. Và anh ấy có thể cùng với những người xa lạ cùng đi trên chuyến bay số 93 làm một điều gì đó để bi kịch khác đi. Nếu chiếc máy bay đâm vào Nhà Trắng, như bọn khủng bố lên kế hoạch … Sau đó Tom cúp máy, tôi đã cầm chắc chiếc điện thoại trong nhiều giờ. Tôi cứ nghĩ, chồng tôi sẽ gọi lại, dù chỉ một lần nữa thôi … Theo Tuổi Trẻ Thủ Đô | ||||||
Friday, September 10, 2010
"Bao giờ con chết hả mẹ?"
'Bao giờ con chết hả mẹ?”
- Hơn 4 năm gồng mình chống chọi với căn bệnh Bạch Cầu (Ung thư máu), nhưng Thanh vẫn hoàn thành xuất sắc 4 năm học cấp II để bước vào cánh cửa trường THPT Lê Quý Đôn (Hà Nội). Nhưng, chưa kịp học một buổi học nào thì Thanh vĩnh viễn ra đi…
12 tuổi bước vào khoa Ung bướu – Bệnh viện Nhi TW, Thanh trở thành một trong những người chị cả trong khoa. Bác sĩ – Tiến sĩ Bùi Ngọc Lan – Trưởng khoa Ung bướu vẫn còn nhớ như in hình ảnh người chị cả Hải Thanh:
Bây giờ, chị đã trở thành một cộng tác viên đắc lực của khoa Nhi – bệnh viện K trong công việc hỗ trợ các gia đình bệnh nhân điều trị.
Cập nhật lúc 06:55, Thứ Bảy, 11/09/2010 (GMT+7)
,

TIN LIÊN QUAN |
---|
“Con ước được làm người bình thường”
Đứng lặng rất lâu trước tấm hình của con, chị Thu nghẹn ngào kể về Hải Thanh – đứa con gái duy nhất của anh chị: “Vào những ngày bước vào cấp II, gia đình phát hiện em bị bệnh ung thư máu. Sau hơn 4 năm điều trị và tái phát, vừa bước vào cấp III, chưa kịp học một buổi học chính thức nào thì em đã ra đi”.
Những ngày đầu tiên phát hiện mình bị ung thư máu, khuôn mặt Thanh lúc ngào cũng thẫn thờ, ngơ ngác rồi nhiều khi chột dạ, em hỏi mẹ: “Máu trắng rồi con sẽ chết đúng không mẹ?”, “Như này thì bao giờ con chết hả mẹ?”.
![]() |
Vẫn khao khát ước mơ được đến trường |
“Luôn thấy cô bé cười rất nhiều và rất ít khi em kêu đau. Nhiều khi còn bắt gặp hình ảnh cô bé động viên, an ủi vỗ về các em, có khi còn cả những người mẹ trong khoa. Thực sự, đó là một cách chịu đựng đầy nghị lực”.
Sau mỗi lần hóa trị được về nhà, Hải Thanh đều xin được đến trường để tiếp tục học tập. “Những ngày thi chuyển cấp là những tháng ngày khó khăn nhưng cũng đầy nghị lực của em.
“Những lúc nhìn con đau con mệt, mình chỉ muốn khuyên con dừng lại. Nhưng rồi nhìn thấy con âm thầm chịu đựng và cố gắng, mình lại càng không cho phép bản thân được gục ngã. Cuối cùng, con cũng đỗ được vào trường THPT Lê Quý Đôn nhưng tội cho con, chưa được học một buổi học chính thức nào…” - chị Thu rưng rưng.
Những giây phút cuối cùng trong bệnh viện, Thanh đã nói thật nhiều về những điều ước. Những điều ước cho mẹ, cho gia đình, cho các em cùng cảnh ngộ còn với riêng cô bé, em chỉ ước một điều tưởng chừng rất đỗi bình thường nhưng lại đau đến thắt lòng: “Con ước được làm người bình thường”.
Những “chú lính chì” dũng cảm
“Bế con trên tay, vừa bước vào phòng nhìn thấy đầu mũi kim chọc tủy, mình đã vội quay mặt đi, không dám nhìn mũi kim đưa vào sống lưng con” - anh Hưởng vừa kể, vừa vuốt nhẹ những vết thâm đang bị sưng tấy trên đôi bàn tay nhỏ xíu của bé Thành (7 tháng tuổi).
Có những em bé đang ẵm ngửa hay mới chỉ vừa lên 1 -2 tuổi đang ngày ngày phải chịu đựng những cơn đau quằn quại, những khi li bì mệt lả vì hóa chất, những lần chọc tủy, và bao nhiêu lần lấy máu lấy ven. Mỗi ngày với các em thực sự là mỗi ngày sống và chiến đấu để giành giật sự sống cho chính mình.
Được tin chiều sẽ được về nhà, Bách (8 tuổi – Quốc Oai) đã chạy đi khoe khắp khoa rồi lại đi từng phòng chào tất cả mọi người. Trong cái nắng chiều nhạt dần, nhìn hình ảnh mẹ con chị Hương và bé Thảo (Hưng Yên) tung tăng đi về sau đợt điều trị thứ 2 bệnh K võng mạc mới thực sự thấy thấm thía cái gọi là niềm vui.
Những niềm vui ra viện dẫu chỉ được tính bằng ngày nhưng với các em là cả một hành trình phải chiến đấu.
Cùng xoa dịu nỗi đau
Cùng xoa dịu nỗi đau
“Nhìn thấy hình ảnh các con đang điều trị mình lại nhớ lại những giây phút đau đớn của con thân yêu. Nhất là những ngày đầu tiên trở lại khoa, nhìn phòng con mình đã điều trị, giường nơi con mình đã nằm và ra đi có những bệnh nhi mới, vẫn những ống truyền ấy, bình hóa chất ấy, những gương mặt ngây thơ, tim mình như bị bóp nghẹt” – chị Thu tâm sự.
![]() |
Ở đâu có sự sống, ở đó còn hy vọng |
Cũng như chị Thu, bé Việt Dũng (10 tuổi rưỡi) của chị Hiền (Hà Nội) đã ra đi hơn 1 năm và từ ấy, khoa Ung bướu đã trở thành nơi quen thuộc luôn có bước chân mẹ Hiền. “Có những điều mà thực sự chỉ những người trong cuộc như mình mới có thể thấm thía hết được. Con trẻ ung thư, con đau lắm nhưng bố mẹ không những đau mà nhiều khi còn vô cùng khủng hoảng” - chị Hiền tâm sự.
Nói về vấn đề này, bác sĩ – Tiến sĩ Bùi Ngọc Lan cũng nhận định: “Điều trị ung thư cho bệnh nhi vô cùng phức tạp, không chỉ có phác đồ điều trị, hay những vấn đề về kinh tế mà còn cả vấn đề tâm lý không chỉ cho các con mà còn cho chính bố mẹ. Đây là việc làm cần thiết nhưng lại vô cùng khó khăn”.
Chị Lan cũng chia sẻ thêm: “Mới gần đây, đã có trường hợp con trai phải đưa bố từ ở quê lên tận phòng khám để ông có thể nghe trực tiếp lời khuyên của bác sĩ vì thực sự tình trạng bệnh của cháu đã không còn hy vọng.
Hơn nữa điều kiện gia đình lại khó khăn nên cách tốt nhất là để cháu về nhà điều trị. Đó cũng là khoảng thời gian cuối cùng quý giá mà gia đình còn có thể ở lại bên cháu. Nhìn ông cụ chào cảm ơn rồi ra về trên gương mặt đen xạm, đôi mắt mờ đục, đỏ hoe mình đọc được nỗi đau bất lực của người ông đã 70 tuổi buộc phải chấp nhận cái chết của đứa cháu mới hơn một tuổi”.
Con trẻ ung thư, có bao nhiêu nỗi lo vật chất nhưng cũng còn đó bấy nhiêu nỗi đau mà gia đình và các em vẫn đang ngày ngày phải chịu đựng…
- Hồng Khanh
"Open Sesame!"
Meanings:
- any very successful means of achieving a result
- a magical command; used by Ali Babadefined by wordnetweb.princeton.edu/perl/webwn
It is popularly known that the saying “Open Sesame” granted the thieves entry into the their den in the 1001 Arabian Nights. But how many people know that the phrase 'open sesame' was chosen because when the seeds burst from the pod (when they ripen), the sound is similar to that of a lock being opened and the phrase is probably inspired by that fact.
![]() |
Image from Net: Ali Baba & 40 thieves story |
![]() |
Image from Net: Sesame flowers & pods |
Sunday, September 5, 2010
How to remove vocal from a song with Adobe Audition 3.0?
It is not easy to remove vocals from a song completely. However, you can try to reduce the vocals using Adobe Audition 3.0 as follows:
- Step 1: Open the song
- Step 2: Choose tab Effects
- Step 3: Select Stereo Imagery > Center Channel Extractor
- Step 4: Decrease the Center Channel Level & Crossover
- Step 5: OK & save the file
Please notice that:
- You may PLAY the trial version of the instrumental music while adjusting
- You should not tick Volume Boost Mode (it makes the sound terrible then)
Subscribe to:
Posts (Atom)