Monday, December 27, 2010

An example of compassion

Paddy came home an hour earlier than usual and found his wife stark naked on the bed. When he asked why, she explained," I am protesting because I don't have any nice clothes to wear."

Paddy pulled open the closet door. "That' ridiculous," he said, "look in here. There is a yellow dress, a red dress, a print dress, a pantsuit…..Hi, Bill!" And he goes on, "A green dress…." 




This is compassion! It is compassion to his wife, it is compassion to Bill. No jealousy, no fight, just simply,"Hi, Bill How are you?" and he goes on. He never even inquires, " What are doing in my closet?" Compassion is very understanding. It is the finest understanding that is possible to man.

an extract from the book "Compassion: The Ultimate Flowering of Love" by Osho

Sunday, December 26, 2010

Concentration & Absentmindedness

An anecdote from the book "Compassion: the Ultimate Flowering of Love" by Osho:

" I have brought a frog," said the professor of zoology beaming at his class, 'fresh from the pond, in order that we might study its outer appearance and later dissect it.'

He carefully unwrapped the package he carried and inside was a neatly prepared ham sandwich. The good professor looked at it with astonishment.

'Odd!' he said, 'I distinctly remember having eaten my lunch.


In scientific work, in scientific research, in the science lab, you need concentration. You have to concentrate on one problem and exclude everything else -- so much so that you almost become unmindful of the remaining world. The only problem that you are concentrating upon is your world.

That's why scientists become absent-minded. People who concentrate too much always become absent-minded because they don't know how to remain open to the whole world.

Tuesday, December 14, 2010

Why is Australia called the 'Land Down Under'?

"The land Down Under" is known for its position in the southern hemisphere, under the Equator, below many other countries on the globe. This is because when one looks at a map in the most common way, Antarctica at the 'bottom' of the page, north appears to be "up" and south; "down".



A moving video clip by Kristian Anderson

Sydneysider Kristian Anderson, 35, has been having chemotherapy since he was diagnosed with cancer in October 2009. He made the video for his wife of seven years, Rachel, as a birthday present and a thank-you for her support. The family apparently caught Oprah Winfrey's attention and she announced to give the family a cheque for $250,000 so they could "take the year off and get well" in her talk show with 6,000 audience on the Sydney Opera House forecourt this morning. 

Sunday, December 12, 2010

Ông Tây nghiện rau muống xào

TT - Năm 2010 được chọn đồng thời là Năm Đức ở VN và Năm VN ở Đức, khi chúng ta kỷ niệm 35 năm ngày thiết lập quan hệ ngoại giao giữa hai nước. Có một gương mặt giản dị, thân quen góp phần làm nên quan hệ tốt đẹp và giàu truyền thống đó: tiến sĩ y học Norbert Moos.
Tiến sĩ Moos tại lễ khánh thành Bệnh viện Thể thao VN - Ảnh: V.C.A.
Ở Đức có một khái niệm “thế hệ 1968” để nói về một thế hệ tìm kiếm, một thế hệ đấu tranh, trong đó có những cuộc xuống đường rầm rộ và không mệt mỏi ủng hộ VN trong cuộc chiến tranh giải phóng.
Từ năm 1968...
Năm 1968, Norbert Moos tròn 20 tuổi. Ông đã sống như một người tiên phong trong thế hệ của mình. Để rồi tình yêu VN luôn cháy mãi không thôi. Để rồi ông luôn trăn trở làm sao truyền lại tình yêu ấy cho các thế hệ sau, thể hiện tình yêu ấy trong những công việc cụ thể. Mà tất cả phải có hiệu quả thật sự, đúng với phong cách làm việc của một người Đức.
Tôi gặp ông năm 1992, tại một hội nghị khoa học quốc tế. Khuôn mặt đôn hậu, sáng láng, thái độ say mê trong các cuộc thảo luận đã hấp dẫn tôi. Và khi đã gặp, đã nói chuyện với nhau rồi, chúng tôi đều hiểu đây quả thật là một duyên kỳ ngộ: ông - muốn gắn bó với VN, còn tôi - đang kiếm tìm những khả năng công nghệ trong cuộc mở cửa để phát triển. Ông lập tức sang VN, để suy nghĩ và kiểm tra nên làm như thế nào.
Norbert Moos
Sinh ngày 7-2-1948.
* Tiến sĩ y học, chuyên khoa: chấn thương chỉnh hình, y học thể thao, vật lý trị liệu.* Huy hiệu “Vì sự nghiệp TDTT“ của Việt Nam.* Số lần sang làm việc tại Việt Nam: 25.* Số ca mổ ở Việt Nam: 300 (Bệnh viện Thể thao, Bệnh viện Trung ương quân đội 108, Bệnh viện Chợ Rẫy, Quân y viện 175, Viện Vật lý y sinh học).* Số cán bộ Việt Nam sang tu nghiệp tại Đức: 7.* Các buổi giảng bài ở Việt Nam: 30.* Công nghệ chuyển giao sang Việt Nam: 3.
Thật ra việc làm đầu tiên của TS Moos ở VN là những ca mổ thay khớp háng bằng công nghệ mới khi sử dụng khớp nhân tạo thích nghi sinh học. Nhưng ông được nhiều người biết đến khi thực hiện ca mổ tái tạo dây chằng chéo trước cho Hồng Sơn năm 1996, sau đó kiên trì hướng dẫn anh thực hiện quá trình phục hồi gian nan. Sau hơn tám tháng điều trị, Sơn đã trở lại sân cỏ.
Đấy là một ngày tôi không bao giờ quên. Thể Công vào thi đấu trong Nam, và trận đầu thua ngay Hải Quan 0-2. Giám đốc CLB Hà Quang Liêm nghĩ rất lâu rồi quyết định tung Hồng Sơn, vẫn đang nghỉ ở Hà Nội, nhập cuộc. Để gây bất ngờ, Sơn bay vào bằng một chuyến bay quân sự trên máy bay AN 26. Và trong trận đầu tiên trở lại ấy, Sơn đã thi đấu xuất sắc, ghi một bàn giúp Thể Công thắng Cảng Sài Gòn 2-0. Bây giờ việc phẫu thuật tái tạo dây chằng chéo trước đã trở nên phổ biến, nhưng chính ông Moos là người đã đưa công nghệ này vào VN từ 15 năm trước, một việc làm gây nhiều tác động đến toàn bộ sự phát triển của nền y học thể thao còn non trẻ của VN.
Nếu tìm hiểu kỹ, bạn sẽ thấy Norbert Moos yêu VN, say mê VN bằng cả cuộc đời của mình. Khi đến thăm Huế, ông tỉ mỉ hỏi đến từng ngôi nhà, từng mảnh đất, từng con số liên quan đến cuộc chiến hồi Mậu Thân, rồi ông dành hẳn một ngày tỉ mỉ chụp ảnh từng hiện vật trong bộ trưng bày đồ lam Huế tại nhà anh Hoa - giám đốc Sở Văn hóa hồi bấy giờ.
Khi đến Hội An, ông nằng nặc đòi ngủ lại ở một nhà khách bình dân để hưởng hết bầu không khí mộc mạc của thành phố cổ kính này. Ông đã đưa vợ và cả ba người con sang nghỉ ở VN, lên Sa Pa sống trong nhà dân trên triền núi, về Hạ Long ở trên một con thuyền dập dềnh sóng biển... Ông thích món rau muống xào đến mức nghiện, và nghiện luôn cả món cá kho tộ... Khi góp ý xây dựng Bệnh viện Thể thao VN, ông bàn: “Nên làm hành lang to hơn một chút, vì tôi thấy bệnh nhân VN có rất nhiều người nhà vào thăm, khác hẳn bên Đức”.
Truyền nghề
Ngay khi mổ cho Hồng Sơn, TS Moos đã băn khoăn: làm thế nào để những ca mổ như thế này có thể tiến hành tại VN. Đấy cũng chính là mong ước của chúng ta: chuyển giao công nghệ. Và hơn 10 năm sau, ca mổ tái tạo dây chằng chéo trước cho Ngọc Châm đã được tiến hành rất thành công ở Bệnh viện Thể thao VN. Đứng phụ cho bác sĩ Moos trong ca mổ này là bác sĩ Tùng, người được mời sang tu nghiệp tại Đức. Phụ trách phục hồi cho Châm, cũng rất thành công, là bác sĩ Phú, từng ba tháng sang học tập tại Bệnh viện St. Joseph-Bonn, nơi bác sĩ Moos là đầu ngành về chấn thương chỉnh hình.
TS Moos luôn nhấn mạnh: đào tạo, đào tạo bác sĩ trẻ. Ông vẫn than phiền làm như thế này thì chậm quá, số bác sĩ được đào tạo ít quá. Ít ai trong chúng ta biết rằng có một quỹ học bổng mang tên Moos. Với quỹ này, ông đã mời bảy bác sĩ VN sang học tập, trao đổi kinh nghiệm tại Đức, trong số đó có trung tướng Bình - hiện là giám đốc Học viện Quân y, GS Phượng - hiện là tổng cục phó Tổng cục TDTT, GS Hùng - hiện giảng dạy tại Đại học Y dược TP.HCM, bác sĩ Diệm - Viện Vật lý y sinh học, bác sĩ Đồng - Quân y viện 175... Chính với sự tham gia tích cực của TS Moos, kỹ thuật thay khớp háng và tái tạo dây chằng chéo trước đã sớm đến với Bệnh viện Trung ương quân đội 108, Quân y viện 175 và toàn bộ quy trình chăm sóc vận động viên đã sớm đến với Bệnh viện Thể thao VN.
Ngay từ ngày đầu, yêu cầu giảng dạy và truyền bá thông tin đã được TS Moos đặt lên vị trí hàng đầu. Ông tham gia nhiều buổi giảng dạy: trong lớp chuyên khoa cấp I về y học thể thao, trong lớp đào tạo bác sĩ của Liên đoàn Bóng đá VN, tại Viện Khoa học TDTT, tại Bệnh viện Thể thao, tại các cơ sở khoa học y học của quân đội - nơi rất coi trọng việc phát triển chuyên ngành chấn thương chỉnh hình... Những buổi nói chuyện đại chúng của TS Moos cũng rất hấp dẫn, như buổi nói về y học thể thao tại Viện Goethe - Hà Nội, cũng là nơi ông đã tổ chức một buổi sưu tầm ảnh VN rất độc đáo.
Tại Á vận hội lần thứ 16 tổ chức tại Quảng Châu vừa qua, có hai kỹ thuật viên vật lý trị liệu người Đức đi cùng: anh Ruben và chị Thim, những người được chính TS Moos lựa chọn theo yêu cầu của lãnh đạo ngành TDTT VN. Chiều 28-11 tại sân bay Nội Bài, khi chia tay các vận động viên điền kinh, chị Thim đã khóc nức nở, rồi phải lấy cặp kính đen to che đi đôi mắt đỏ ngầu của mình. Tôi thật tiếc là ông Moos đã không được chứng kiến cảnh này. Bởi nếu ông có mặt ở đây, có lẽ ông sẽ yên lòng vì tình yêu VN của ông đang tiếp tục sống, vì công việc y học thể thao của ông sẽ tiếp tục có người thực hiện.
Bạn ơi...
Có một lần, TS Moos yêu cầu tôi đưa ông đến gặp nhà nhiếp ảnh quân đội Đoàn Công Tính để mua lại một số ảnh về chiến tranh VN. Ông nói với tôi: “Tôi muốn làm một triển lãm ở Đức để thế giới không quên VN”. Tôi băn khoăn: “Liệu có nhiều người xem không?”. Ông dứt khoát: “Chắc chắn nhé, nếu Mỹ tấn công Iraq thì sẽ có rất nhiều người tìm đến xem những bức ảnh này”. Quả đúng như thế. Ông bác sĩ này có một nhãn quan chính trị thật sắc sảo.
Ông Moos xây dựng một nhà triển lãm ảnh của riêng mình ở Cologne. Ông thường xuyên tổ chức triển lãm ảnh, tham gia các cuộc triển lãm ảnh và tự mình chụp ảnh - làm ảnh. Ông quả thật có tính cách một nghệ sĩ. Ông muốn trong ngôi nhà triển lãm của mình có một cái gì đó rất VN. Cuối cùng, ông chọn gỗ lim để lát sàn nhà và làm bậc cầu thang. Cái nền gỗ lim ấy, các bậc gỗ lim ấy càng ngày càng bóng loáng. Cũng giống như bụi tre ông trồng ở đầu nhà, bụi tre lên mạnh, sống khỏe một cách bất ngờ trên xứ sở băng tuyết.
Tôi viết đến đây và vẫn chưa đếm lại đã được bao nhiêu từ. Bao nhiêu từ để nói hết những điều muốn nói đây? Có lẽ không biết được. Tôi chỉ muốn khi bài báo này được in ra, tôi sẽ gọi điện thoại cho Norbert Moos và nói rằng bạn ơi, những người bạn VN đang đọc về bạn đấy.
Cũng thật hay, năm nay là năm của bạn bè hai nước chúng ta.
VŨ CHÍ ANH
Kế thừa tình yêu Việt Nam
Tiến sĩ Moos và tác giả
Điều Norbert Moos băn khoăn: làm sao để tình yêu VN nơi ông có sự kế thừa. Ông có một cậu con trai cả. Lần đầu tiên đưa cháu sang VN, ông yêu cầu tôi chọn cho bố con ông một khách sạn bình dân chứ không ở chế độ nhiều sao. Ông giải thích: ”Cháu bé mà ở sang quá thì dễ hư hỏng”.
Rồi ông dặn tôi dành cho ông một ngày tự do khi bố trí lịch làm việc. Sau mới biết, ông dành ngày ấy để thuê một con thuyền chở bố con ông len lỏi trong các kênh rạch thành phố. Khi đã yêu thì phải hiểu tất cả và yêu tất cả. Cuối cùng, ông cho cháu ở lại Hà Nội học một năm ở trường quốc tế, để kế thừa một tình yêu ông phải truyền lại: tình yêu VN.

Friday, December 10, 2010

Learn and remember new words

 Technique:  the three R's: RECORD, RETAIN & RETRIEVE.


 "That is, you have to say, what is the piece of information I want to learn, and you record that. Then you have to figure out where you're going to put it. I don't just throw it in my brain. Am I going to put it with car information, will I put it with insurance information. So you actually get disciplined enough to organize the information you retain in some kind of filing system. And then when you're ready to retrieve it, you know where to get it, just like filing information in a filing cabinet."


http://www.voanews.com/learningenglish/home/110419629.html


Wednesday, December 8, 2010

My Supervisor

Hôm nay tự nhiên thấy thương J. ghê! Dáng gầy nhom, người khẳng khiu nhưng hết lòng vì tụi sinh viên. 
Hôm qua mưa lớn, nước ngập cả building. Office của Sup. bị cấm vào, 'trò' loay hoay mãi mới kiếm được Cô. Hai Cô trò đành 'mượn tạm' phòng khác để 'đàm đạo. 
Khuyến khích, động viên, gợi mở,.... 
Về nhà rồi mà vẫn rất nhớ nụ cười hiền từ của Cô. Thương Cô nhiều lắm.
TESOL Researchers Group (TRG)

Saturday, December 4, 2010

Thầy Bùi Ngọc Thạch: Cái tâm của một kỹ sư tâm hồn


"Đêm khuya thầy chưa ngủ bên trang vở chúng em, mệt mài ghi chăm chú, bao khó nhọc dưới đèn. Ôi tình thầy bao la, bát ngát như rừng hoa, vì đàn em thân yêu..."
Thầy Bùi Ngọc Thạch và cô Huỳnh Thị Kim Lan.
Ai đã sống qua tuổi học trò, nghe câu ca này mà không xao xuyến khi nghĩ về công lao của thầy, cô dạy dỗ. Trong rừng hoa dạy tốt của Trường THPT Chợ Gạo, chúng tôi muốn nhắc đến thầy Bùi Ngọc Thạch, người đã ngót ba mươi năm làm nghề "đưa đò" bằng phấn trắng, bảng đen. Người ta nhận ra thầy trước tiên là dáng đi khập khiểng bởi cơn sốt bại liệt từ nhỏ làm chân phải của thầy phát triển không bình thường. Cũng chính vì vậy mà thầy đã từng động viên, khuyên những em học trò có thân thể không may mắn như mình để các em không mặc cảm: "Thân thể mình què quặt nhưng tâm hồn các em không hề tật nguyền!"
Năm 1980, tốt nghiệp Đại học Khoa học (nay là Đại học Khoa học tự nhiên) khoa Toán, thầy về dạy ở Trường PTTH Vĩnh Kim đến tháng 10/1992, thầy chuyển về quê và tiếp tục phụ trách môn Toán học ở Trường THPT Chợ Gạo cho đến nay. Trong quá trình giảng dạy thầy tự nghiên cứu, đúc kết kinh nghiệm để nâng cao tay nghề. Thầy cho rằng muốn dạy tốt cần có khả năng diễn đạt và nhất là phải thấu hiểu vấn đề mới truyền đạt tốt cho học sinh. Thầy có cách dạy riêng, không phải cái kiểu dạy "thương con cho roi, cho vọt". Thầy gần gũi học sinh, nhất là những em yếu kém về học lực, tìm hiểu hoàn cảnh gia đình và nguyên nhân các em học kém, sau đó tùy trường hợp mà giúp đỡ, tạo niềm tin cho các em tự tin học tập. Thầy cho rằng nếu hiểu được các em thì lời dạy dỗ của thầy cô mới có hiệu quả. Gần đây nhất là trường hợp của hai em Đặng Thị Vui và Huỳnh Thị Diễm Mi, lớp 12A10 (năm học 2009 - 2010) yếu các môn tự nhiên lại không siêng học. Mấy lần thi thử đều rớt. Theo nguyên tắc, học sinh khối 12 thi thử một, hai lần mà rớt thì mời phụ huynh đến trường. Thầy Thạch không áp dụng hình thức đó, thầy gặp gỡ hai em, hỏi thăm chân tình, tìm hiểu nguyên nhân rồi điều chỉnh chỗ ngồi ở vị trí dễ tiếp thu. Động viên, khích lệ, khen thưởng các em từng tiến bộ nhỏ để hai em phấn chấn học hành. Thật bất ngờ, hai em dần dần tiến bộ và thi đậu đại học. Vui học ngành Đông phương học (Trường Đại học Mở) Diễm Mi đang học ngành Văn (Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn). Học trò của thầy rất nhiều người đã thành đạt và có địa vị trong xã hội như: Huỳnh Công Lớn, cán bộ giảng dạy Trường Đại học Bách khoa, hiện đang học tiến sĩ ở Đài Loan; bác sĩ Nguyễn Minh Tâm, Giám đốc Bệnh viện Tân Phước; Nguyễn Văn Mẫu, Phó Hiệu trưởng Trường THPT Vĩnh Kim Châu Thành; nhiều người là kiến trúc sư, bác sĩ, làm nghề giáo... Hàng năm, học trò cũ vẫn rủ nhau về thăm thầy trong những dịp lễ, tết.
Thầy Thạch kể: "Thời thầy là sinh viên (1978...) rất là khổ cực. Tiền học bổng và dạy thêm chỉ đủ hai bữa cơm nhà nghèo. Thầy chỉ ăn mỗi ngày một bữa, nhịn một bữa để có tiền cho những nhu cầu khác. Thầy thường ăn cơm trễ, nếu có cơm dư thì xin về để ăn chiều. Có hôm đói lả người, leo lên cầu thang muốn không nổi, uống nước thay cơm mà cái bụng cứ réo gào. Những năm 1983- 1985, thầy lập gia đình với cô Huỳnh Thị Kim Lan, lúc đó ở tập thể nên ngoài giờ dạy thầy cô cùng trồng rau cải, môn để ăn, hàng ngày chỉ mua cho con 100g thịt... Lây lất với cái nghèo nên vợ chồng thầy rất cảm thông với học sinh có hoàn cảnh thiếu thốn".
Ba mẹ thầy là nông dân nhưng rất quý cái chữ nên tất cả bảy anh em của thầy đều theo nghề giáo. Người chị lớn của thầy là Nhà giáo ưu tú Bùi Ngọc Trắng, nguyên là giáo viên Trường THPT Chuyên nay đã nghỉ hưu; nhà giáo Bùi Tuyết Hồng cũng là cựu giáo viên của Trường THPT Trương Định. Hiện tại tính thêm thế hệ con cháu của thầy thì gia đình đã có 18 người theo nghề dạy học. Hai con thầy đều ngoan và học giỏi. Con gái Bùi Huỳnh Thủy Thương (1984) là học sinh giỏi tiếng Anh giải 3 toàn quốc được tuyển vào lớp Cử nhân tài năng của Trường Đại học Khoa học xã hội và nhân văn hiện được trường giữ lại làm giáo viên Anh ngữ. Con trai là Bùi Huỳnh Lam Bửu (1988) đang học năm cuối chương trình liên kết cử nhân công nghệ thông tin (Đại học Khoa học tự nhiên), em cũng từng đoạt giải 3 môn hóa học toàn quốc. Thầy chia sẻ: "Ngay từ khi các cháu còn nhỏ, thầy và cô đã tạo cho chúng thói quen làm việc có giờ giấc, hỗ trợ con trong học tập. Khuyên con cố gắng học tốt chứ không đặt nặng thành tích hay áp đặt con phải theo ý mình mà tôn trọng quyền lựa chọn của các cháu. Có lẽ thầy có phước nên các cháu đều ngoan và thông minh, học giỏi..."
Mỗi năm gần đến thi tốt nghiệp là nhà thầy thêm chật chội và náo nhiệt bởi thầy đem học sinh yếu về kèm cặp, hồi còn hai con ở nhà.., cứ đến lúc như vậy thì mọi sinh hoạt gia đình rất khó khăn nhưng cô Lan và hai cháu Thương, Bửu luôn có sự đồng cảm, ủng hộ. Thấy học sinh có hoàn cảnh khó khăn là thầy tìm cách kêu gọi mọi người ủng hộ, giúp đỡ. Đặc biệt là trường hợp của hai em Chung Tú và Ngọc Hân, mặc dù không dạy dỗ hai em nhưng thương hai em nhà nghèo, bệnh tật mà hiếu học, thầy đã tổ chức tiệc mừng đậu đại học cho Tú và Hân, vận động nhóm học trò cũ ở Vĩnh Kim, thầy cô và học sinh Chợ Gạo quyên góp hỗ trợ cho hai em mỗi suất là 5 triệu đồng. Sau đó cùng cô Lan (vợ thầy) đưa Chung Tú lên tận Thủ Đức để nhập học. Riêng Ngọc Hân thầy vận động bạn bè lót gạch bông, trang trí căn phòng của nhà Hân để em dưỡng bệnh. Lòng tốt của thầy Thạch được nhiều người hưởng ứng, người thợ thuê lót gạch cũng không nhận tiền công. Cảm động trước tấm chân tình của thầy, chị Trần Thị Tư, mẹ Ngọc Hân đã nói: "Thầy Thạch và cô Lan như cha mẹ thứ hai của bé Hân, thầy cho lót gạch, mắc đèn, treo hoa và tranh như phòng của công chúa để bé Hân nó vui. Mỗi lần đến thăm gặp Hân đang trong cơn đau nhức là thầy cô cận kề xoa bóp, động viên Hân cố vượt qua. Gia đình tôi không biết làm sao để trả ơn này..."
Khi biết cô Nguyễn Thị Thành (1942) ở cạnh nhà thường buồn và khóc vì con liệt sĩ Châu Văn Thanh hy sinh ở chiến trường K năm 1984 mà chưa lấy cốt về Việt Nam, thầy Thạch không ngại khó khăn đã đi gõ cửa các ngành chức năng từ huyện đến tỉnh. Nhiều người bảo việc này rất nhiêu khê nhưng thầy không nản lòng, cuối cùng thầy đã giúp cho bà mẹ tìm được mộ con ở Nghĩa trang liệt sĩ tỉnh. Hài cốt đem về cải tang đã mười mấy năm nhưng gia đình không hay, đến năm ngoái nhờ thầy Thạch quyết tâm tìm kiếm và đã chở bà Thành đến trước mộ con mình.
Suốt mấy mươi năm đứng trên bục giảng, thầy chưa được nhận một giấy khen, bằng khen nào cho sự nghiệp giảng dạy của mình nhưng những trái tim yêu thương của bao thế hệ học trò đã kết thành vòng nguyệt quế dành tặng cho thầy. Xin trích những đoạn văn cháy bỏng niềm kính yêu ấy của những "khách lữ hành" đã đi qua "con đò kiến thức" của thầy Bùi Ngọc Thạch "...Những lần nhìn thấy mắt thầy đỏ lòng chúng con rất đau và tự hỏi tại sao mình lại làm cho thầy buồn để rồi cảm thấy lương tâm chúng con đầy tội lỗi... Dù sức khoẻ thầy không được tốt như bao nhiêu người khác, nhưng thầy có một trái tim, một tấm lòng cao cả, thầy đã cho chúng con thêm sức mạnh để vượt qua những thử thách trong học tập cũng như trong cuộc sống... Chúng con yêu thầy nhiều lắm!"
"Những điều mà thầy dạy cho tụi con không chỉ là những công thức trong sách vở, tụi con học được ở thầy niềm tin, đạo đức, cách làm người...Những thứ đó không hề nhỏ bé và không phải ai là nhà giáo cũng làm được!"
Ngọc Lệ


Sunday, November 28, 2010

Tô Đông Pha và Thiền Sư Phật Ấn


image


Khi tâm mình có năng lượng từ bi và trí tuệ, nó sẽ làm tươi mát đời sống của tự thân và đem đến cho mọi người xung quanh niềm an lạc, hạnh phúc. Khi ấy nhìn đâu mình cũng có thể thấy hoa, dù khi hoa đang là rác. Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương, nhìn đâu cũng thấy Tịnh độ, thấy Phật.



Một hôm, Tô Đông Pha đến chùa Kim Sơn chơi với Thiền sư Phật Ấn cả ngày. Hai người đối nhau luận Thiền, Đông Pha hỏi Phật Ấn:

- Ngài thấy tôi thế nào?

Phật Ấn đáp:

- Rất trang nghiêm, giống một ông Phật!

Tô Đông Pha nghe nói vô cùng phấn khởi. Phật Ấn lại hỏi Tô Đông Pha:

- Ông thấy ta ra sao?

Đông Pha thấy Phật Ấn mập tròn, lại mặc áo đen, bèn đáp ngay:

- Giống một đống phân bò!

Phật Ấn không nói gì. Đông Pha cho rằng mình đã thắng một keo, lòng rất sung sướng, về nhà hớn hở nói với Tô tiểu muội:

- Này muội muội, hồi nào tới giờ anh bị Ấn lão cho đo ván mãi, đấu không lại ông ta. Không biết hôm nay Hòa thượng trở cờ hay học sĩ này gặp may mà Ấn lão không còn lời để nói, không có lý để trình đấy.

Nói rồi bèn thuật lại chuyện luận chiến vừa qua. Tô tiểu muội thiên tư hơn người, tài hoa xuất chúng, nghe ca ca kể xong câu chuyện, liền nói:

- Xì, anh thua đậm rồi!

Đông Pha tức quá mắng :

- Ta làm sao lại thua? Nếu ta thua sao ông ấy không nói một lời nào?

Tô tiểu muội nói:

- Này ca ca, tôi xin hỏi anh, Phật quý hay phân bò quý?

Đông Pha nói:

- Đương nhiên là Phật quý rồi!

Tô tiểu muội nói:

- Phật là Ấn lão thấy, còn phân bò là anh thấy, thế có phải là anh bị đánh úp không? Ấn lão đắc thắng hoàn toàn, còn gì để nói nữa!

Đông Pha nghe tiểu muội nói thế, như bong bóng xì hơi, biết rằng bị rơi vào tròng của Phật Ấn, thua một keo nặng.

BÀI HỌC ĐẠO LÝ: 

Trong tâm thức của con người chứa đựng rất nhiều hạt giống. Có những hạt giống dễ thương nhưng cũng có rất nhiều hạt giống không dễ thương; có những hạt giống làm Phật nhưng cũng có rất nhiều hạt giống làm chúng sanh. Nếu mình để cho những hạt giống không dễ thương, những hạt giống của giận hờn, ganh tỵ, ích kỷ, hơn thua… có cơ hội phát sinh thì mình nhìn đâu cũng thấy “phân bò” hết. Ngược lại, nếu mình biết nuôi dưỡng và phát triển những hạt giống từ, bi, hỷ, xả, những hạt giống thương yêu, cảm thông, tha thứ… thì mình nhìn ai cũng thấy dễ thương. Cho nên, “tâm thế nào thì nhìn ra thế ấy”, “Thương người thương cả lối đi, ghét người ghét cả tông chi họ hàng”. Đó, cũng cái tâm ấy, khi có tình thương thì ngay cả lối đi mình cũng thấy đẹp, thấy thương, nói chi nhìn thấy người ta cười! Vậy mà khi không thương nữa, lúc đã ghét rồi, thì đâu chỉ người ấy đáng ghét, cả bà con của người ta cũng trở thành người xấu.

Khi tâm mình có năng lượng từ bi và trí tuệ, nó sẽ làm tươi mát đời sống của tự thân và đem đến cho mọi người xung quanh niềm an lạc, hạnh phúc. Khi ấy nhìn đâu mình cũng có thể thấy hoa, dù khi hoa đang là rác.

Khi tiếp xúc với mọi người, nguyện tiếp xúc và khơi dậy những hạt giống thương yêu, hiểu biết, từ bi hỷ xả. Đó là mình đang nuôi dưỡng nhau, để xây dựng một cuộc sống an lành, hạnh phúc. Nhìn vào cái xấu của nhau, thì chẳng có ích lợi gì, mà còn thêm mệt. Rõ ràng khi mình phê bình ai, giận hờn ai, sẽ thấy mệt vô cùng. Cuộc sống sẽ tốt đẹp hơn nếu mình biết nhận thức theo chiều hướng tích cực, mọi người sẽ dễ thương hơn nếu mình biết khơi dậy và nuôi dưỡng hạt giống thương yêu, hiểu biết.


Thiền Tông hay Tịnh Độ?

"Thuốc không có Nam Bắc,
Hết bệnh là thuốc hay;
Pháp môn không thấp cao,
Hạp cơ là Pháp diệu."

trích "niệm Phật thập yếu"
- Hòa thượng Thiền Tâm

Kệ Tứ Liệu Giản


"Có Thiền không Tịnh độ
Mười người, chín lạc lộ.
Ấm cảnh khi hiện ra
Chớp mắt đi theo nó.


Không Thiền có Tịnh độ
Muôn tu muôn thoát khổ.
Vãng sanh thấy Di Đà
Lo gì chẳng khai ngộ?

Có Thiền có Tịnh độ
Như thêm sừng mãnh hổ.
Hiện đời làm thầy người
Về sau thành Phật, Tổ.


Không Thiền không Tịnh độ
Giường sắt, cột đồng lửa!
Muôn kiếp lại ngàn đời
Chẳng có nơi nương tựa."

- Đại sư Vĩnh Minh Diên Thọ"

Hóa giải muộn phiền


"Ngày mai dù co ra sao nữa,
Dù có ra sao cũng chẳng sao!"
- Đại đức Thích Phước Tiến-
http://www.phatphapungdung.com/librarydetail.aspx?libtype=3&contentid=393&f=683

Editing videos by Pinnacle Studio

- user-friendly drag-and-drop interface -
/home/cs/archivos/computershopper.com/httpdocs/images/products/software/pinnaclestudio11-350.jpg



With Pinnacle Studio, you can capture video, edit scenes, add music, and incorporate Montage Themes, transitions, animations and effects. Pinnacle Studio HD supports video and photo formats from a variety of camcorders and cell phones. The editing software also allows you to export your finished videos to DVD, mobile devices or to social media sites like YouTube.




"Én nhỏ” về trời

http://tuoitre.vn/Nhip-song-tre/413092/En-nho-ve-troi.html
TT - Giữa trưa, điện thoại đổ chuông, hiện lên tên “ba noi be Ngan”, tự nhiên tim tôi thắt lại, linh cảm có chuyện rồi. “Bé đi rồi Thùy ơi. Bé vừa đi xong”. Rồi bà nội nấc lên trong điện thoại.


“Én nhỏ” Hoàng Ngân trong những giây phút hạnh phúc trên đời - Ảnh: T.T.D.

Xem video Én nhỏ tung bay.
Hoàng Ngân trao tặng album cho từng bác sĩ, điều dưỡng hai khoa Huyết học trẻ em.
Tôi chạy thẳng lên... sân thượng, nơi mà hôm “én nhỏ” Võ Hoàng Ngân (9 tuổi, bệnh nhi ung thư) sau khi đến thu hình cho đĩa nhạc Én nhỏ tung bay (trong chương trình “Ước mơ của Thúy”) đã tung tăng cùng tôi để Hải Triều (người quay phim cho đĩa nhạc trên) chụp hình. Hoàng Ngân hồn nhiên tạo dáng, hớn hở như không hề có đợt cấp cứu ngay trước đó hai ngày.
Giờ đây, cây hoa giấy mà Hoàng Ngân che mặt làm duyên để chụp hình vẫn còn tươi nở, mọi thứ vẫn còn nguyên, chỉ có “Én nhỏ” đã bay đi. Chẳng ai đánh mà đau, chẳng ai khiến mà nước mắt cứ thế trào ra, đau thắt! Em đã ra đi, mang theo ước mong “trẻ thơ đừng đau giống em”.
“Con muốn được sống”
Những ngày cuối cùng trên giường bệnh tại nhà ở đường Nguyễn Thái Học, TP Quy Nhơn, Hoàng Ngân không còn cất tiếng hát được nữa. Và rồi dù biết trước, nhưng cái ngày buồn nhất của người thân, của bạn bè, thầy cô đã đến thật bất ngờ. 11g20 ngày 26-11, “Én nhỏ” Hoàng Ngân với cánh én tuổi thơ đã lặng lẽ vút lên trời. Hôm trước khi mất, giữa những cơn đau quằn quại, Hoàng Ngân còn thảng thốt: “Tại sao con phải chết, con muốn được sống. Sắp lễ Giáng sinh rồi, con muốn nội dẫn vào Sài Gòn để con tặng quà cho các bạn bị bệnh như con” - bà nội Ngân nức nở.
B.TRUNG
Để giành giật sự sống với tử thần, Hoàng Ngân cùng bà nội vào Sài Gòn ở nhờ nhà bạn của bà nội gần cầu Bình Triệu. 4g, hai bà cháu đã gọi nhau dậy vào Bệnh viện Truyền máu - huyết học để lấy số xét nghiệm máu.
Theo ghi hình hai bà cháu từ lúc tinh mơ, tôi và Hải Triều tỉnh ngủ và vui lây với sự hồn nhiên của “én nhỏ”. Ngân tích cực hợp tác để chúng tôi ghi hình, lí lắc chọc ghẹo chúng tôi mỗi khi chú xe ôm cua qua một ngã tư đèn xanh đèn đỏ.
Chúng tôi bàn nhau sẽ làm một phim riêng về Ngân. Thế nhưng diễn biến bệnh của bé quá nhanh, các bác sĩ “đánh” thuốc hi vọng em có thể kéo dài thêm vài tháng nhưng thuốc không đáp ứng, em yếu đi nhanh hơn cả dự đoán của bác sĩ.
“Em ước mong sao bầu trời đừng đen bóng mây, em ước mong sao trẻ thơ đừng vương bão dông...”. Chiều 7-11-2010 tại Cung thiếu nhi Hà Nội, trong ngày hội hoa hướng dương vì các bệnh nhi ung thư, giọng hát Hoàng Ngân tung bay trên sắc màu rực rỡ của cánh đồng hoa hướng dương với trên 25.000 bông hoa từ hai miền Nam - Bắc khiến nhiều người đứng lặng.
Không ai có thể tưởng tượng giọng hát đầy sức sống đó vút lên từ một cơ thể bé nhỏ đang bị căn bệnh ung thư tàn phá. Nhiều người đã khóc khi biết rằng trong lúc này Hoàng Ngân đang quặn mình đau đớn trên giường bệnh. Căn bệnh ung thư của em đang ở giai đoạn cuối.
Trong nhật ký ngày 16-10, Ngân viết: “Hôm nay là một ngày tôi rất mệt mỏi và khó chịu trong người, nhưng tôi vẫn cố gắng vượt qua bệnh tật. Bà nội luôn nói với tôi là tôi rất dũng cảm. Tôi biết rằng tôi đã lấy tủy 22 lần, lấy tủy tôi không khóc. Nhưng sao dạo này tôi lại khóc? Bởi vì đợt này thuốc rất mạnh. Tôi xin cảm ơn mọi người đã động viên tôi, tôi không biết làm thế nào để cảm ơn mọi người”...
Sau ngày hội hoa hướng dương tại Hà Nội, chúng tôi đến thăm “én nhỏ” ở TP Quy Nhơn, Bình Định. Em như con mèo con thoi thóp, không thể tưởng tượng căn bệnh ung thư tàn phá thân thể em, cướp đi ánh sáng đôi mắt và đưa em vào trạng thái hôn mê. Em không biết mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, không biết sự hiện diện của tôi.
Trong mớ ký ức lộn xộn, “Én nhỏ” nói: “Con không muốn chết, đừng có chết”. Em còn thiết tha với cuộc sống này quá.
Bé Hoàng Ngân say sưa hát trong đêm biểu diễn kỷ niệm 35 năm thành lập báo Tuổi Trẻ - Ảnh: T.Thắng
Bà nội dẫn chúng tôi lên thăm phòng của bé. Trên chiếc giường con, quần áo, đồ chơi, tập sách... bé thích gia đình đã xếp ngay ngắn chuẩn bị sẵn cho sự chia tay... Nội rưng rưng chỉ chiếc đầm trắng “Én nhỏ” thích mặc trong giai đoạn chụp ảnh, ghi âm, ghi hình làm album Én nhỏ tung bay: “Khi Ngân mất sẽ mặc áo đầm này”...
Hôm nay, không ai đánh nhưng sao lòng đau quá. “Én nhỏ” đã tung cánh bay lên trời cao. Mong đó là chốn bình yên. “Én nhỏ” đã để lại cuộc sống này những lời ca tiếng hát trong veo, những mong ước sao cho bạn em đừng đau giống em...
Vậy là phải vĩnh biệt “én nhỏ” thật rồi. Xin lỗi “én nhỏ” vì dự án của chúng ta đành gác lại. “Én nhỏ” đi bình an nhé!
* Bác sĩ PHÙ TRÍ DŨNG (trưởng khoa huyết học trẻ em Bệnh viện Truyền máu - huyết học TP.HCM): “Hoàng Ngân là một trường hợp đặc biệt, có khiếu, có tài, hát hay khiến các bác sĩ ở đây đều quý mến. Trong khoa ai cũng có kỷ niệm với cháu, nhất là từ khi được tặng album Én nhỏ tung bay cháu hát. Mỗi lần mở đĩa lên, từ những hình ảnh, bức vẽ Ngân để lại đều khiến mọi người rất cảm động. Dù biết chắc bệnh của bé sẽ không chữa khỏi vì có những bệnh y học vẫn chưa cứu chữa được, nhưng khi nghe tin cháu mất tôi thấy rất tiếc nuối, cảm giác như mình lực bất tòng tâm vậy”.
* Ca sĩ LÊ CÁT TRỌNG LÝ: “Ca khúc Em ước mong sao là tất cả ước mơ của bé Ngân đã gợi lên cho Lý rất nhiều cảm hứng sáng tác để tặng riêng cho bé. Em rất thông minh về âm nhạc”.
* Ca sĩ ĐỨC TUẤN: “Tuấn rất xúc động, vì vậy khi biết về câu chuyện của bé Ngân đã muốn tham gia hát cùng album của bé ngay. Có thể chúng ta dừng lại ở đây, nhưng điều quan trọng chúng ta đem lại điều gì cho cuộc sống này”.
MINH THÙY - QUẾ MAI - TỐ OANH

Lễ An Vị Phật tại Thiền Viện Minh Quang

Thiền Viện Minh Quang thuộc Giáo Hội Phật Giáo Tăng Già Khất Sĩ Việt Nam. Được Hòa Thượng Pháp Chủ Thích Giác Nhiên chứng minh cho phép thành lập tại tiểu bang N.S.W, Úc vào ngày 29/10/1998. Do Thượng Tọa Thích Minh Hiếu chịu trách nhiệm điều hành.

Lễ An Vị Phật ở Thiền Viện Minh Quang tại Aidelaide, Nam Úc được tổ chức vào sáng nay, ngày 28/11/2010.








Wednesday, November 24, 2010

"Stampede"


1 a situation in which a group of people or large animals such as horses suddenly start running in the same direction, especially because they are frightened or excitedA stampede broke out when the doors opened.2 a situation in which a lot of people are trying to do or achieve the same thing at the same timeFalling interest rates has led to a stampede to buy property.

Human stampedes most often occur during religious pilgrimages and professional sporting and music events. They also often occur in times of mass panic, as a result of a fire or explosion, as people try to get away.


From the news:
More than 300 people died in a stampede in the Cambodian capital Phnom Penh after panic erupted at a water festival crammed with millions of revellers.
The stampede took place on a bridge over a tributary of the Tonle Sap River, which connects Phnom Penh with nearby Diamond Island, where festivities were taking place to mark the final day of the annual festival.
Ref.
http://www.oxfordadvancedlearnersdictionary.com/dictionary/stampede

Rhododendrons - Hoa đỗ quyên

These photos were taken in Olinda, Melbourne.

"Powernap"



I learned this new word to the way to Melbourne a couple of weeks ago. It means: "A short sleep taken in the daytime in order to refresh a person and generally terminated before deep sleep begins so as not to leave the sleeper drowsy." 


Drivers can take power nap in the powernap areas.


Ref.
http://en.wiktionary.org/wiki/power_nap

Olinda, after 2 years

I went to Melbourne with my Uncle & Aunt for 4 days from 11-14, Nov. It took us more about 10 hours for driving more than 700 km from Adelaide.

The trip was really tiring but I enjoyed it. I had a chance to see Olinda again after 2 years. The first time I went there was in Sep., 2008. The scenery is still wonderful there.
Year 2008, behind holiday house


Year 2010, @ the same place






Bancha tea

 a Japanese green tea. It is harvested from the second flush of sencha between summer and autumn. (The first flush is harvested for shincha.)




Ref.
http://en.wikipedia.org/wiki/Bancha
http://www.marukyu-koyamaen.co.jp/english/about/kind.html